Năm năm qua, bà chưa từng đến thăm hay hỏi han gì về Tô Hiển Nhiên, mỗi lần thắc mắc toàn bộ đều là do Tô Tú Vi à không phải gọi là Bắc Tố Vi nói cho bà nghe.
Nào là sống tốt, nào là tiêu xài phung phí, nào là đánh hay mắng chửi ai đó.
Đây cũng không phải lần đầu bà nghe, bà nghe rất nhiều lần lại không nghi ngờ gì cứ như vậy mà tin tưởng những gì Bắc Tố Vi nói.
Lại nghĩ con mình là hạng người như vậy, đến ngày hôm nay... sau bao nhiêu năm gặp lại nhìn ra ánh mắt lạnh nhạt của con bé, những lời nghẹn ngào chất vấn bà của con bé... bà mới nhận ra bà thật sự sai... nếu bà chịu suy xét lại mọi chuyện thì có hay không đều đã không muộn màn như hiện tại.
Nghe câu nói nghẹn ngào đó của Tô Hiển Nhiên lại nghe từng câu từng chữ của con bé bị đánh bị chửi ra sao... bà thật sự đau... đau đến không chịu được.
Giống như hôm nay nếu không phải Tô Hiển Nhiên xuất hiện, nếu không phải con bé đem mọi bằng chứng ra thì chắc bà vẫn còn bị người đùa giỡn và cũng biết đâu tin rằng Tô Hiển Nhiên đã chết... nhìn trong đại sảnh lúc này... những cái bong bóng những cái bông hoa trang trí xinh đẹp lộng lẫy còn đó môi bà khẽ câu lên cười tự giễu.
Tô Hiển Nhiên chưa từng được làm một buổi tiệc nào, Tô Hiển Nhiên chưa từng được các thợ may tỉ mỉ đo tỉ mỉ may ra những bộ váy xinh đẹp... Tô Hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116301/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.