Hàn Thời Vũ ngẩn ngơ sững người hồi lâu, vâng lời cút ra. Ba người trong phòng còn lại không hó hé lấy một tiếng, trong mắt hiện biểu ngữ chúc thằng em lên đường bình an vô sự.
Dương Mạt đi trước im lặng không nói, Hàn Thời Vũ theo sau nói năng lí nhí như muỗi kêu: "Anh ơi..."
Đến chân cầu thang rồi ra tới hồ, Dương Mạt mới dừng bước. Quanh hồ Quên Ngủ tụ tập rất nhiều sinh viên nói chuyện vui cười, thong thả tận hưởng thời gian nghỉ ngơi với nhau.
Dương Mạt ngồi ghế đá, chỉ vào nhóm người có vẻ đông đúc nhất: "Không phải là chuyên gia bắt chuyện cơ à?"
"Đi." Dương Mạt lạnh nhạt: "Biểu diễn cho anh chiêm ngưỡng thử."
Hàn Thời Vũ: "..."
Hắn không ngờ Dương Mạt chủ động đến đây gặp hắn, lần đầu tiên đó. Nếu là một ngày bình thường như mọi ngày chắc Hàn Thời Vũ gặm viên kẹo ngọt này hết ngày mất. Nhưng bây giờ hắn không còn tâm trạng đâu và vui với vẻ, hắn vừa bất lực vừa đáng thương, cắn cắn môi nói: "Anh nỡ ạ?"
Dương Mạt thờ ơ.
Hàn Thời Vũ vò mẻ không sợ sứt: "Vậy em đi đó."
Vừa đi được hai bước, quả nhiên sau lưng vang tiếng: "Em dám?"
Hàn Thời Vũ mím môi, lặng lẽ lùi về đứng cạnh Dương Mạt, đáp: "Không dám ạ."
Hai người ngồi sát nhau như thế, nhìn nhóm sinh viên tụm năm tụm qua đi dạo quanh hồ, tiếng nói cười hồ hởi chui vào tai này lọt qua tai kia, cuối cùng cũng có được vài phút yên tĩnh.
Dương Mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-cha-cua-toi/3429971/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.