Cuối cùng, vụ truy đuổi của F4 cũng chẳng được tích sự gì.
Dương Mạt vẫn đi về.
Hàn Thời Vũ lẽo đẽo theo sau anh, mãi đến tận lúc anh lên ký túc.
Giữa hai người luôn có khoảng cách, không xa cũng chẳng gần.
Dương Mạt không hiểu Hàn Thời Vũ bám đuôi mình làm gì. Hai bóng người đổ dài giữa không gian vắng vẻ. Tiếng ồn ào xung quanh dần lắng lại, chỉ còn vài tiếng bước chân rất khẽ và mấy cô cậu sinh viên trở về phòng.
Dưới sân ký túc có một nhóc cún hoang. Dạo này nó lớn hơn rồi, thập thò chui từ bụi cỏ ra chắn ngang đường Dương Mạt, cái đuôi quẫy tít sắp thành ảo ảnh tới nơi.
Lâu rồi Dương Mạt không thấy nó.
Thế là anh dừng lại, gãi gãi cằm nó, nó hưởng thụ vô cùng, sau đó ủn đầu vào lòng bàn tay Dương Mạt mặc anh nhào nặn.
Hàn Thời Vũ đứng dưới đèn đường, quanh chùm sáng trắng là vài chú bướm bay lượn.
Hắn nhìn Dương Mạt.
Rồi kêu lên: "Đàn anh ơi."
Dương Mạt không trả lời. Nhóc chó hoang nhắm thẳng vào bịch mì ăn liền của anh, cắn góc tha ra, Dương Mạt níu lại không buông.
Hàn Thời Vũ không nhịn được gọi thêm lần nữa: "... Đàn anh à."
"Cậu tới đây làm gì?"
Dương Mạt không buồn quay đầu, nghe giọng nói xa cách đã lâu ấy lửa giận bỗng phừng lên lấp nghẹn l*иg ngực.
Hàn Thời Vũ: "... Em cũng không biết nữa."
Đã bao nhiêu ngày trôi qua, Dương Mạt không đếm nữa, nói chung là lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-cha-cua-toi/3429962/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.