Dương Mạt nhớ rõ, lần đầu tiên có người hẹn mình đi chơi —— Lại là với Hàn Thời Vũ.
Dương Mạt không hiểu vì sao sau sự kiện liên thủ hack tài khoản đó, Hàn Thời Vũ quẳng chuyện quá khứ ra sau đầu, suốt ngày cứ vo ve quanh anh hết gọi "Đàn anh" tới "Anh ơi", cứ gọi hoài gọi mãi tới khi bị đánh cho mới chịu thôi.
Trước nay Lục Hữu Khí sinh sống ở nước ngoài, rất nhớ nhung ẩm thực quê hương, đặc biệt là có cảm xúc cực kỳ mãnh liệt với tất cả đồ ăn ngoài cổng trường.
Nhưng shipper chỉ giao tới quản lý ký túc xá. Lục Hữu Khí ở tầng bốn, bò lên bò xuống riết khổ muốn chết, lại đang giữa hè, mồ hôi tuôn ra như tắm cuốn phăng cảm giác háu ăn đi phân nửa.
Lúc anh shipper nhắn tin nhắc đồ tới, dòng suy nghĩ của Lục Hữu Khí dằn vặt dữ dội trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng. Lần nào cũng nhờ có Dương Mạt ra tay cứu giúp.
Đó giờ cơm trưa của Lục Hữu Khí đều một tay Dương Mạt lấy lên hộ, cậu bạn này làm gì cũng gọn gàng linh hoạt. Nhận được tin, xuống lầu, lên lầu, chỉ năm phút là xong xuôi. Hơi lạnh sung sướиɠ từ điều hòa không cản được chân Dương Mạt.
Mãi đến dạo gần đây, cái cậu đàn em kêu gào dưới lầu hôm nọ cứ sơ hở là mua dư ra một phần cơm tiện đường đưa cho Dương Mạt. Điều này dẫn tới hệ lụy chân chạy vặt miễn phí của Lục Hữu Khí mất toi. Anh ta thì không vô ý vô tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-cha-cua-toi/3429951/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.