Không đợi Phương Bác Giản tìm Lục Nhiên Trí, Mẫn Tuế đã hành động trước.
Chuyện là thế này, sau khi Mẫn Tuế trả tiền thuê nhà xong, nhìn thẻ ngân hàng chỉ còn dư lại ba con số, đối với chi tiêu sinh hoạt sau đó cậu cảm thấy hoang mang tột độ. Cậu có thể nhịn ăn nhịn uống một ngày nhưng bé con thì không thể. Đã hơn một tháng không nhận được đơn nào, cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng còn tiền mua sữa bột cho cu nhóc nữa đâu.
“Con trai nói xem nào, chúng ta có nên đi tìm ông bố kia của con không?” Mẫn Tuế dứt lời, vươn tay nhẹ nhàng ấn đầu cu nhóc xuống, vui vẻ nói: “Con đồng ý hả? Được rồi, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi tìm ông bố kia của con ngay nhé. Nếu không một nhà hai người chúng ta sớm muộn gì cũng chết đói thôi.”
Cu nhóc ngơ ngác nhìn ông ba hưng phấn bất ngờ kia, tuy rằng không hiểu vì sao ba lại vui như vậy nhưng nhìn ba cười cu nhóc cũng cười theo.
Mẫn Tuế vui vẻ nhéo cái má trắng nõn của cu con, ghét bỏ nói: “Chậc, ngốc nghếch.”
“Bá ba!” Cu nhóc ôm hai chân mẫn Tuế cười đến là vui.
Mẫn Tuế: “…” Xong rồi, nhóc con đần này, không biết Lục Nhiên Trí có chê không thèm nhận cu cậu không đây.
***
Phương Bác Giản đi đến công ty Lục Nhiên Trí, đi thang máy thẳng một mạch đến tầng làm việc của tổng giám đốc.
“Lão Lục, tôi nói với ông một chuyện… Hôm?” Phương Bác Giản á khẩu, giây phút nhìn thấy Mẫn Tuế và cu con đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nam-sau-mang-con-di-nhan-than/260129/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.