U Minh Thượng đã đi trước nên không có ai dẫn đường, cô đi lòng vòng hết mấy chỗ cũng đều quay về vị trí cũ. Trần Hiểu Ngưng mệt lả ngồi dựa vào góc tường than thở.
- " Rõ ràng đêm hôm qua chỉ đi ba phút liền tới. Tại sao hôm nay cái nhà này lại như mê cung vậy, nơi nào cũng giống nhau, rộng ngang với nhà của tổng thống rồi!" Nhà của Đàm Hoàng Hạo cũng rất rộng, nhưng mọi nơi đều có người làm, dễ dàng hỏi đường. Còn cái chỗ quỷ quái này, vắng tanh không một bóng người, thật đáng sợ!
Cô lắc lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình ra khỏi rồi lại đi về phía trước.
U Minh Thượng nghiến răng nghiến lợi bước lên lầu. Cô ta là người đầu tiên dám làm trái ý hắn, hắn đã cho cô ba phút nhưng bây giờ cũng sắp nửa tiếng đến nơi rồi. Nếu không phải hắn bận một vài việc thì đã sớm lên cho cô biết tay!
Trần Hiểu Ngưng vừa đi vừa ngó nghiêng khắp nơi nên không để ý phía trước. Cái đầu nhỏ liền đụng vào một lồng ngực cứng rắn của ai đó và ngã xuống đất.
A! Cô xoa xoa trán, phủi mông ngồi dậy. U Minh Thượng với sắc mặt âm trầm như ác ma đến từ địa ngục, hai mắt hắn rực lửa nhìn cô. Trần Hiểu Ngưng vừa ngước mắt liền trông thấy vẻ mặt đó của hắn, khóe miệng cô giật giật, vội vàng đứng dậy giải thích:-" Tôi... tôi không biết đường nên mới đi lạc a, cũng không có cố ý..."
Cô chưa nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nam-chinh-doi-dich-xin-dung-keo-ta-vao/2187326/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.