Edit: Ốc
“A ——”
“A ————”
Hai tiếng thét chói tai của một nam một nữ lần lượt vang lên.
Tôi phát hiện mình giẫm phải một cánh tay mềm nhũn, còn Từ Uân làm mặt đau khổ kêu lớn.
“Bạo lực gia đình! Mưu sát chồng!” Từ Uân nằm trên giường giả chết, cả người không phản kháng.
Nhưng mấu chốt là, tại sao người này lại ở trên giường tôi!
“Hôm qua hôm qua... tối hôm qua... nửa đêm lạnh quá, cho nên lầm lỡ mà mò lên giường cô nương, chỉ là trùng hợp... A a, nữ hiệp tha mạng, tha mạng...”
“Từ Uân! Anh cho rằng em không dám phế anh đúng khônggg?” Chân tôi lại hơi dùng lực: “Nếu hôm nay không lập quy củ thì sau này anh cứ được đà lấn tới!”
“”Đau quá, đau quá...” Từ Uân đột nhiên gào lên: “Trật khớp... rồi...”
“Làm sao có thể, em còn không dùng lực...” Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của anh, tôi buông chân ra, định lại gần nhìn, chỉ hở một giây thôi, bởi vì chủ quan mà tôi bị quân địch nhân lúc hôi của, thậm chí còn chưa thấy chiêu của anh tôi đã bị anh nhào tới. Một lúc sau lưng tôi chạm giường, mặt nhìn trần nhà, hai cổ tay bị kiềm chế, hai chân bị áp chặt, cả người Từ Uân dè lên người tôi, người này, sao lại khỏe thế hả.
“Từ Uân, anh...” Tôi hổn hển: “Anh lừa em!”
“Ha ha...” Khuôn mặt xảo trá âm hiểm lại được đeo lên: “Binh bất yếm trá.” (*Đánh giặc bất kể thủ đoạn)
Tôi sử dụng hết sức lực nhưng chẳng thể động đậy nổi, Từ Uân không chừa một chút không gian nào cho tôi đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-muoi-bay-la-thu-tinh/534734/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.