Đèn neon, những tòa nhà cao chọc trời, dòng xe dòng người qua lại không ngừng, như con thoi, vượt qua mười ba múi giờ, tôi đã ở đây, Newyork Manhattan, thành phố ầm ĩ náo nhiệt hấp dẫn như nam châm khiến người ta vừa hận vừa yêu này.
Trên máy bay mười bốn tiếng đồng hồ, mắt vẫn mở thao láo, tôi bắt buộc mình phải ngủ, nhưng không thành công.
Tô Bác đón tôi ở sân bay, câu đầu tiên là nói về đôi mắt như bị đánh hai quyền của tôi, đen đều hai bên, sau đó đau lòng ôm lấy tôi, lái xe chạy qua những tòa nhà cao tầng cao vút tận mây, vùn vụt qua những nẻo đường nơi trung tâm kinh tế toàn cầu, đến nhà của anh.
Tôi vừa thấy giường là lăn ra ngủ, tóm lại là ngủ từ hừng đông cho tới chạng vạng tối, Tô Bác chuẩn bị thức ăn chờ tôi.
“Nói đi.” Anh vẫn chậm rãi cắt miếng bò bít tết, chỗ góc cạnh thoáng bị cháy xem, cắt ra thì thịt vẫn mang chút hồng, anh chỉ vào chỗ ngồi đối diện bảo tôi ngồi xuống, tỏ vẻ nghi ngờ: “Bị gì kích thích vậy?”
“Oa! Đây là loại thịt bò mềm mịn, ăn vào miệng thì tan trong truyền thuyết kìa.” Tôi nâng dao nĩa chuẩn bị khởi động, thì bị cái nĩa của Tô Bác đè lại.
“Nghĩ xem mình đang ở địa bàn của ai, đừng ra vẻ nữa.”
Tôi tự biết tâm cơ của mình còn lâu mới bì được với anh, dứt khoát ném nĩa vào mâm, xòe rộng hai bàn tay: “Được rồi, được rồi, em thi đậu tư pháp rồi, đột nhiên cảm thấy rất tự tin vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-muoi-bay-la-thu-tinh/534708/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.