Nếu mẹ tôi còn sống, để bà nhìn thấy con gái bà cũng có một ngày dốc lòng chăm chút như thế này, lão nhân gia bà nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Tôi tự nhận mình không phải là người tùy tiện, chỉ là không để ý hình tượng mà thôi, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, tôi sắp sửa vứt bỏ tật xấu không tu chỉnh dung nhan suốt hai mươi năm nay, bắt đầu lôi đồ trang điểm các loại ra.
Ai, lời của tổ tiên truyền lưu đến giờ đều có đạo lý hết, nữ vi duyệt kỷ giả dung* chính là một ví dụ.
(*Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Con gái làm dáng vì người mình yêu)
Không bột đố gột nên hồ, tiền kiếm thì ít nên quần áo cũng ít, lật tới lật lui cũng chỉ tìm được một bộ đầm đen, phần trên ôm sát, lộ rõ eo nhỏ, chẳng qua đường cong nhìn hơi khoa trương, đường đi xa xôi như vậy mà ăn mặc thế này rất rêu rao, cũng không thoải mái, hơn nữa nhất định Từ Uân sẽ cấm cản tôi.
Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn nên thay một bộ công sở bình thường thì hơn, áo sơ mi vàng nhạt, đôi giày cao gót giúp tăng thêm mấy cm, tóc buộc lên, đuôi tóc hơi xoăn, lộ ra cả khuôn mặt. Hàng năm Tô Bác đều mang Dior và Lancome về cho tôi, lúc này cuối cùng cũng có chút công dụng. Nhưng mà tôi không trang điểm mà chỉ bôi kem nền dưỡng da, quả nhiên tốt hơn nhiều, màu da sáng lên, son nước nhàn nhạt khiến cả người tôi có tinh thần không ít.
Đại công cáo thành, xách túi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-muoi-bay-la-thu-tinh/534697/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.