Có lẽ ngay cả ông trời cũng không nhẫn tâm nhìn tôi phải rối rắm khổ sở mà cho tôi một cơ hội thực tế để trốn tránh.
“Cho em mười phút thu thập hành lý, mười phút sau không xuống dưới thì tự mình nghĩ biện pháp đi.” Ông chủ tốt Từ Uân của tôi luôn cho tôi những sắp xếp công việc bất ngờ. Hai mươi phút trước, anh ta gọi điện thoại nói tôi phải đi công tác, lúc đó là sáu giờ sáng, tôi còn đang ở trong chăn, vẫn nghĩ rằng anh đang nói giỡn, tôi xin anh, sơt luật có bao lớn mà còn có việc đi công tác nữa.
Cho nên khi anh ta gọi điện thoại đến nói mình đã ở dưới nhà, tôi nhảy dựng lên, nằm sấp trên ban công nhìn xuống, dưới nhà đúng là có một chiếc xe đang đứng, hả, xe mới?
Trong miệng tôi đầy bọt kem đánh răng, điện thoại lại gọi tới: “Còn năm phút đồng hồ!”
Trong giọng nói của anh đã có chút không vui, ưu điểm lớn nhất của tôi là có thể tự mình hiểu lấy, không thích gây chuyện, cho nên dùng khí thế nhanh như chớp rửa mặt xong, đổi quần áo, nhét ai cái áo sơ mi vào trong túi.
“Tô Văn Hạnh ——” điện thoại lại vang lên.
Một tay tôi xách túi, một tay mở tủ giày tìm giày, điện thoại chỉ có thể kẹp trên bả vai: “Đến đây, đến đây, một phút đồng hồ, một phút đồng hồ thôi!”
Rốt cuộc khi anh đếm ngược tới tám thì tôi xông xuống nhà, nhào vào trên xe anh.
“Chậc chậc chậc, Từ Uân, trong vòng một đêm thoát ngheo sao, ôi, chao, cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-muoi-bay-la-thu-tinh/534695/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.