*truyền gia bảo: bảo vật gia truyền. 
Sở Thiên Từ bị Trần Bách Ca ôm trên đùi, từng muỗng từng muỗng đút ăn điểm tâm, dù cậu biết trong đầu tên này đều nhớ sinh nhật lần kia, lại không cách nào ngăn cản. 
Chỉ là mỗi lần duỗi đầu lưỡi cũng không dám liếm cái muỗng, nghĩ thầm ăn xong nhanh lên dẹp đi, không muốn lại bị người làm, còn muốn bị người oan uổng là chính mình câu dẫn, thế giới này mất thiên lý a. 
Dù cho ngàn cẩn thận vạn cẩn thận, vẫn bị Trần Bách Ca tóm được nhược điểm. 
Cũng vì bên môi để lại một hạt cơm. 
Trần Bách Ca duỗi lưỡi đem gạt cơm kia cuốn đến miệng hắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn Sở Thiên Từ: 
"Em còn không thừa nhận câu dẫn anh?" 
Sở Thiên Từ cảm thấy được chính mình quả thực so với Đậu Nga* còn oan hơn a! 
"Em nơi nào câu dẫn anh! Chính anh liếm qua!" 
Trần Bách Ca cưỡng từ đoạt lý: 
"A? Anh đút em ăn cơm, em cố tình bên môi để lại một hạt, này không phải là ám chỉ anh ăn đi? Ăn xong lại ăn em?" 
Sở Thiên Từ nắm cổ áo Trần Bách Ca gào to: 
"Anh có phải quá đáng hay không! Nhiều trò như vậy? Ai ám chỉ anh!" 
Trần Bách Ca lại ngoảnh mặt làm ngơ: 
"Há, bây giờ còn bắt đầu muốn cởi quần áo anh? Kia hảo, em cởi đi!" 
Nói xong, liền bắt được tay Sở Thiên Từ trước ngực mình, từng cái từng cái mở ra chính mình cúc áo, Sở Thiên Từ muốn đem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-mien-bao-bao/3006314/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.