Sở Thiên Từ cảm thấy bị ôm uy cơm thật sự quá xấu hổ, giãy dụa muốn xuống, lại bị Trần Bách Ca gắt gao chế trụ, lại không yên tĩnh, sẽ bị đánh cái mông, lần cuối cũng coi như đỏ mặt tiêu tan hết. (Đét mông>///<) 
Trần Bách Ca không nói lý: 
"Anh xem em chính là muốn câu dẫn anh." 
Sở Thiên Từ thực sự có nỗi khổ không nói được, dưới thân bị thao đều đau đớn, còn câu dẫn hắn? Đây là nghĩ không ra, nhất định phải tìm đường chết? 
Cậu cũng không dám phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng lầm bầm: 
"Em không có." 
Trần Bách Ca dán trán qua, thấp giọng: 
"Còn nói không có? Em quên mất lần trước anh tổ chức sinh nhật, em làm cái gì?" 
Mặt nhỏ Sở Thiên Từ thoáng chốc hồng thấu, giơ tay lên che miệng Trần Bách Ca. 
"Không cho nói, không cho nói! Anh tên đại phôi đản!" 
Trần Bách Ca nắm lấy tay người yêu, đặt ở bên môi, hôn lại hôn. 
"Hảo, không nói thì không nói, chúng ta ăn cơm." 
Tuy là không nói, nhưng Trần Bách Ca nào có thể quên tiểu công chúa của hắn có bao nhiêu ngọt. 
Năm ngoái Trần Bách Ca tổ chức sinh nhật, vừa vặn trong khoa không vội, buổi chiều liền không có việc gì, liền sớm một chút tan tầm về nhà. Nói thật, hắn những năm nay công tác rất bận, chuyện sinh nhật như vậy, thường thường bỏ quên, có lúc có ca mổ, đứng một buổi tối, sinh nhật liền ở phòng phẫu thuật vượt qua. Nếu như ngày đó có thể thuận lợi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-mien-bao-bao/3006310/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.