Chúng ta đều có thời gian. Của chị là cả đời. Của tôi là hai năm.
Hai năm ấy à, nói dài cũng không phải dài, nếu muốn nói dài, ít nhất cũng nên kể đến mười năm đi. Mười năm đằng đẵng cũng đủ để làm hòn đá phải mòn, mười năm như vậy cũng đủ để tìm thấy ngọc quý trong hòn đá.
Nhưng mà, mười năm, một đời người thì rốt cuộc có thể trải qua bao nhiêu cái mười năm mà hạnh phúc chứ?
Hai năm là đủ.