Lúc Lê Vu An xuống lầu, Yến Sầm còn đứng ở bên cạnh xe.
Ánh mắt hai người gặp nhau từ xa, chỉ thoáng chốc thôi mà những chua xót Lê Vu An vừa dằn xuống đã ngóc đầu trở lại.
Y đứng lại, cứ đứng tại chỗ chần trừ mãi không dám bước tiếp.
Hai câu vừa rồi khiến cậu rung động thật nhiều, y sợ đây chỉ là ảo mộng, vừa chạm liền tan biến.
Yến Sầm thì khác, hắn không chút do dự đi về phía y, gương mặt anh thoáng hiện chút lo lắng, "Sao em lại xuống đây rồi? Em có lạnh không đấy?"
Lê Vu An khoác một chiếc áo lông vừa dày vừa dài, trùm kín từ đầu đến chân, gương mặt lộ ra khỏi mũ thoáng chút ấm áp.
Mắt vẫn còn ươn ướt, y trầm giọng hỏi lại: "Anh... Sao mà tự nhiên anh lại đến vậy?"
Hiếm khi Yến Sầm không có đeo kính, giờ trong mắt lại lấp lánh ý cười, "Hồi nãy lúc gọi điện anh còn chưa nói rõ sao?"
Tay Lê Vu An siết chặt khăn quàng cổ, y im lặng không trả lời.
Yến Sầm bước lại gần y, mặt đối mặt với y rồi nhẹ giọng lặp lại: "Bởi vì lúc ở nước ngoài anh nhớ em, lại nghĩ đến lấy tính tình của em thể nào cũng ăn tết một mình, cho nên anh liền không nhịn được vội vàng bay trở về gặp em."
"Chúc mừng năm mới, Lê Vu An."
Yến Sầm cố ý khom người xuống một xíu, hắn nhẹ giọng nói thêm: "Còn một câu quan trọng nhất, em có cần anh đứng trước mặt em, lặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-le/3433716/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.