Hôm đó, Tạ Trường An suy nghĩ trọn một ngày, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp nên chủ động đi tìm đạo sĩ, đến một tiểu trà tử, đi qua đi lại một hồi mới vụng trộm nói, “Ta là yêu.”
Đạo sĩ uống một hớp trà, nhẹ gật đầu, “Ta biết.”
Tạ Trường An nói tiếp, “Ta chưa từng hại người.”
Đạo sĩ lại uống một hớp trà, nhẹ gật đầu, “Ta biết.”
Tạ Trường An trầm ngâm một hồi, nghiêm túc hiếm có nói, “Lưu lại chốn nhân gian này vì ta có nguyên nhân. Người nhà của ta là phàm nhân, ở bên cạnh hắn qua hết kiếp này, ta sẽ đi.”
Đến phiên đạo sĩ kinh ngạc, lông mày nảy lên, hỏi ngược lại, “Phàm nhân?”
Tạ Trường An gật gật đầu, “Đúng vậy, gần đây khí huyết hắn không đủ, thân thể yếu ớt, chỉ thích ngủ mà thôi, ta phải chăm sóc hắn.”
Đạo sĩ tự nhủ trong lòng, bởi vì hắn là xà, xà phải ngủ đông a.
Lý do thoái thác tương tự nhau, trong một ngày đạo sĩ phải nghe tới hai lần, cũng không biết nên khóc hay nên cười.
“Ta không phá vỡ hạnh phúc uyên ương, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện, ta sẽ không làm chuyện dư thừa.” Đạo sĩ cuối cùng vẫn không nói ra sự thật, duyên mệnh này thật thú vị, ông không nỡ phá hủy.
Tạ Trường An ôm quyền, “Đa tạ.”
***
Hiểu phong tàn nguyệt, thời gian chậm rãi trôi qua, bất giác đã được mấy chục năm.
Một hôm đột nhiên ở đầu đường có một người bắt chuyện với Tạ Trường An, Tạ Trường An sửng sốt không nhận ra, mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-lao-yeu-quai/121847/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.