HÀ KHIÊM DƯƠNG
Em rất đáng yêu.
Khi đứng giữa đám đông em luôn rạng rỡ, luôn nở nụ cười không buồn không lo, nhưng mỗi khi nhìn đến tôi lại ngượng ngùn cuối đầu.
Tôi dễ dàng nhận ra tình cảm của em, đương nhiên tôi cũng hạnh phúc lắm, bởi vì tình cảm tôi dành cho em cũng không khác.
Để được thấy em mỗi sáng mai, sáng nào tôi cũng đén sân thể dục chơi bóng rổ. Nhất định em không biết, khi ánh mắt em lơ đãng liếc qua khoảng sân, tôi đã nhìn gương mặt đáng yêu và dáng người mềm mại của em thế nào.
Tôi đang mong đợi, đợi đến sinh nhật em. Tôi biết, ngày Mười bốn tháng Mười là sinh nhật em, cho nên tôi chờ đợi, chờ đợi đến ngày thổ lộ tình yêu này. Có lẽ em cũng đã biết...
Dich Thiếu Hàn, tình yêu của anh...
Nếu không phải vì cùng bạn thân đi kiểm tra sức khỏe, tôi sẽ không nổi hứng muốn bác sĩ kiểm tra cho mình, sẽ không phát hiện dạ dày đã đau từ rất lâu, sẽ không trả lời bác sĩ: "Vâng, dạ dày cháu vãn hay đau hư vậy."
Cũng sẽ không nhận một kết luận: Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Từ đó về sau, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Tôi sẽ nhớ mãi, khoảnh khắc đưa Mạc Cẩm Hân đến trước mặt em, trên gương mặt thân thương ấy chỉ có một nụ cười yếu ớt, trống rỗng và nhợt nhạt, khiến tôi đau đến không thở được, nỗi đau trong tim làm lu mờ cả nỗi đau thể xác.
Nhưng tôi chỉ có một lựa chọn, ra đi.
Tôi không thể để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-lan-gap-go/82329/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.