Bên ngoài mưa rơi tí tách, mang theo hơi lạnh đặc biệt của mùa xuân. Trong không khí cũng ngập tràn mùi cỏ xanh thoang thoảng, bên trong một tòa biệt thự độc lập, một phòng xuân sắc. Khăn giấy để trên đầu giường đã bị dùng, ba chiếc bao cao su, quần áo bừa bộn rơi đầy trên mặt đất. Hai người đàn ông với thân hình khác biệt đang ôm nhau ngủ, trong đó, trên cơ thể người đàn ông trông gầy hơn trải đầy vết đỏ đậm nhạt không đồng nhất, nửa bờ vai lộ ra bên ngoài, bên trên còn có dấu răng màu đỏ nhạt. Đôi mắt anh đang nhắm lại, hình như mơ thấy một giấc mộng đẹp, cọ lên hõm vai người đàn ông cao lớn hơn một cái. Trình Hoài ôm Khương Quân, trong vô thức ghì chặt lấy người kia hơn. Báo thức mặc định của Iphone bỗng chốc phá vỡ khung cảnh tốt đẹp này, đây là chuông báo thức hằng ngày của Trình Hoài. Hắn nhắm mắt mò di động, tắt chuông báo đi. Ngắm nhìn người đang say ngủ trong lòng, Trình Hoài hôn lên môi Khương Quân như gà mổ thóc. Đôi môi vốn đang khô bị hắn hôn đến trơn bóng, nhìn trông vô cùng ngon miệng. Người trong ngực gần như ngay lúc Trình Hoài nhẹ nhàng buông anh ra đã có động tĩnh. “Trình Hoài…” Khương Quân khẽ nhíu mày trong giấc mơ, ôm lấy cánh tay hắn theo bản năng, miệng lẩm bẩm không rõ gọi tên hắn. “Khương Khương, hôm nay em phải đến sân bay.” Trình Hoài cúi người hôn trán Khương Quân một cái, người trong ngực quả nhiên dần thả lỏng. “Anh tiễn em…” Khương Quân dụi mắt, vươn tay với lấy cổ Trình Hoài, chân cũng không an phận bám lấy eo hắn. Mềm nhũn vùi người trong ngực Trình Hoài, cổ áo cọ lệch lộ ra một khoảng ngực. Tối qua bị giày vò khá thê thảm, giờ trước ngực Khương Quân đều là những vết hôn đỏ hồng. “Không cần đâu, anh cứ ngủ thêm đi.” Trình Hoài hôn lên mắt Khương Quân, “Hôm nay trời mưa đường trơn, bé ngốc.” “Em lừa anh, nghe mưa đâu có to đâu.” Thính giác của Khương Quân nhạy hơn người bình thường rất nhiều. Trình Hoài liếc ra ngoài cửa sổ, chỉ là mưa phùn lất phất của sáng sớm, xoa xoa mái tóc mềm mại của Khương Quân, “Đúng vậy, em nói điêu đấy, không cho anh đi tiễn đâu.”. truyện teen hay “Được rồi ~” Khương Quân trả lời, mang theo tiếng nũng nịu đặc biệt khi chưa tỉnh ngủ. Anh ngoan ngoãn thả Trình Hoài ra, chui về ổ chăn ấm áp, đắp kín người lại. Anh biết Trình Hoài đang lo lắng điều gì, lúc trời mưa đường đi dễ trơn trượt, hơn nữa vô cùng bất tiện với Khương Quân. Từ sau lần trượt ngã vì trời mưa lần trước, Trình Hoài đã hạ cấm chỉ với Khương Quân rồi. Ồ, bạn hỏi lần trước là lúc nào? 4 năm trước ấy. Không cần ngạc nhiên, họ đã là chồng chồng nhiều năm rồi. Trình Hoài vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt trước, quay ra nhét nửa đoạn mắt cá chân trắng nõn còn lộ ra ngoài của Khương Quân vào trong chăn, rồi dém lại chăn cho anh lần nữa. Khương Quân bị suy giảm thị lực. Do một lần sốt cao ngày bé khiến trung tâm thị giác trong đại não bị nóng hỏng, vì khi đó trình độ y học còn hạn chế, nên vẫn cứ để như vậy suốt những năm qua. Cho dù thời kỳ ấy gia cảnh Khương Quân rất giàu có, quả thật cũng có khả năng thành công nhưng cha mẹ anh không muốn để anh mạo hiểm. Cho đến khoảng thời gian trước, Trình Hoài nhận được email của thầy hướng dẫn từ nước Anh xa xôi, nói khả năng khôi phục thị lực cho Khương Quân đạt 80%. Lúc này Trình Hoài hoãn lại tất cả công việc, đặt chuyến bay sớm nhất đến nước Anh, tiến hành trao đối với bệnh viện bên nước ngoài kia. Tối hôm qua, Khương Quân đã sắp xếp xong hành lý cho Trình Hoài. Một vài đồ chăm sóc da cơ bản, nhưng quần áo thì không có cách nào chọn giúp Trình Hoài được, anh không nhìn thấy màu sắc của âu phục, còn cả mấy thứ chai lọ dưỡng da cấp ẩm nữa cũng cần phải hỏi Trình Hoài. Vì vậy vừa xếp đồ, anh vừa hỏi Trình Hoài, “Chai nào cấp ẩm đấy?” Trình Hoài ngồi trước bàn máy tính, “Từ vị trí hiện tại của tay anh, chai thứ ba từ phải sang.” “Oh oh.” “Mang cái dao cạo râu nào đi?” “Cái anh tặng em trong lễ tình nhân năm nay ấy.” Khương Quân thường xuyên giúp Trình Hoài làm những chuyện này. Trình Hoài cũng không bởi vì Khương Quân không nhìn thấy mà không cho anh làm. Có một chuyện Khương Quân rất ấn tượng, khả năng ghi nhớ của anh không tốt lắm, cứ luôn quên trước quên sau, lúc ấy Trình Hoài nói, “Lần sau anh viết giấy nhớ dán lên, thì sẽ không quên được đâu.” Vì chuyện này mà Khương Quân cười hắn thật lâu, anh là người khiếm thị, có viết giấy nhớ cũng không nhìn được. Nhưng Khương Quân vẫn rất vui. Bởi vì cho tới nay Trình Hoài chưa bao giờ coi anh là người tàn tật, cho nên mới thường xuyên nói ra những lời kì quái đó. Nên làTrình Hoài lại có thêm ưu điểm khiến Khương Quân thích. Trước khi ra cửa Trình Hoài gọi điện cho mẹ Khương Quân. “Mẹ ạ, giờ con đi đây.” Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng lải nhải của mẹ Khương, dặn hắn nhớ mang đồ dùng hàng ngày, hộ chiếu, thẻ căn cước cũng phải kiểm tra lại một lần. “Vâng, con biết rồi.” Trình Hoài không tự chủ được cười một tiếng, “Mẹ à, nếu mẹ rảnh thì tới chơi với Khương Khương, con xem dự báo thời tiết bảo một tuần tới này đều có mưa, con sợ Khương Khương ở nhà phát chán mất.” Thật ra trước kia bọn họ có nuôi chó một thời gian. Nhưng Khương Quân dị ứng với lông chó, lúc đó trên người anh nổi đầy mẩn đỏ đến mức phát sốt nhẹ, nhưng vẫn không nhịn được muốn gần gũi với cún con, cứ sờ đầu nó mãi. Trình Hoài chỉ có thể cưỡng chế tách Khương Quân và cún con ra. Khi đó Khương Quân còn nghĩ xong cả đường lui cho mình, mắt đỏ hoe cầu xin Trình Hoài, nói mình sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, sẽ không cho cún con vào phòng ngủ nữa. Bình thường Khương Quân không phải người thích làm nũng, cho nên một khi làm nũng thì Trình Hoài sẽ bị hạ gục ngay. Nhưng trong chuyện này, không có bất kì thương lượng nào cả, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Khương Quân được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]