Nếu cái nắng thảo nguyên Mông Cổ quá sức rực rỡ thì cái nắng ở Liêu Dương thiên đô Đại Kim quá đỗi nhẹ nhàng. Ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua khẽ lá, khẽ đậu trên hàng mi của thiếu nữ, nàng chớp chớp mắt, nửa tỉnh nửa mê lại thấy ánh sáng dần biến mất, từ đâu lại hiện ra một bóng hình cao lớn, như thể sẽ che hết được ánh sáng mặt trời trên thế gian này. Nhưng cơn đau đầu từ buổi tiệc rượu tối qua làm nàng không tỉnh táo được, nhìn người được vài khắc thì lại rơi vào giấc ngủ nhập nhằng.
Người đó thấy nàng khẽ khép mắt thì nở nụ cười, không rời đi mà ngồi xuống cái ghế đối diện, cố ý che đi ánh sáng giúp nàng được ngon giấc. Trở về từ chiến trường nồng mùi đạn pháo và máu người, bỗng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ ngả người trên ghế dựa rồi êm đềm thanh tĩnh mơ một giấc mộng, không biết vì sao trong lòng chàng cũng cảm thấy nhẹ nhàng như trút được cái áo khoác thống lĩnh quân đội nặng nề.
Lúc Hải Lan Châu giật mình, nắng đã ươm màu vàng hơn một chút nhưng cuối thu nên trong không khí vẫn vươn lại chút khí lạnh, nàng thở hắt ra một hơi sau khi xoa thái dương còn đau nhức vì rượu, vốn định gọi A Mộc thì nghe thấy cái giọng trầm khàn đầy ý cười:
“Đã uống rượu sao?”
Nhìn người đàn ông phong sương trở về từ chiến trường Liêu Tây, trên đôi mắt còn in hằn mỏi mệt chinh chiến, Hải Lan Châu tâm thần bất định hoá đá trên ghế, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-lan-chau/2156499/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.