Đông sang được vài hôm, vết thương của Triết Triết đã khỏi nhưng người đột nhiên bị cảm lạnh nên mấy chuyện phân phát bổng lộc, chăn nệm mùa đông cho các thị thiếp trong nhà chuyển đến chỗ nàng. Vất vả cả nửa ngày cũng thu xếp được ổn thoả, chỉ còn duy nhất một phúc tấn Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tể Cát Đặc thị, sống ở sân viện hẻo lánh.
"Người này đến từ bao giờ?" - Hải Lan Châu men theo con đường nhỏ, hai bên những đoá hải đường vì lạnh mà đã muốn tàn lụi.
Đối với vị phúc tấn này không chỉ Hải Lan Châu mà người trong phủ cũng thắc mắc, chẳng ai biết nàng ấy là ai cũng chẳng nhớ đến từ bao giờ, chỉ nghe nói Hoàng Thái Cực rất yêu thương cô gái này, đến độ từng khiến Nữu Hỗ Lộc thị tức giận nói với cha là Ngạch Diệc Đồ tâu lên Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Nhưng mà cưới một vị cách cách của bộ lạc Mông Cổ không có hại chỉ có lợi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tuy tôn trọng đại thần khai quốc là Ngạch Diệc Đô nhưng với quyết định này của Hoàng Thái Cực, người không trách mà còn khen. Chỉ có điều nghe nói bệnh tình của phúc tấn này không tốt, từ khi được rước vào trong phủ đã phải dưỡng bệnh suốt.
Cát Đới theo nàng đến trước cửa viện, thấy nàng định vào thì can ngăn:
"Cách cách sức khoẻ người luôn không tốt đừng vào kẻo lây bênh"
"Không sao đâu, nay ta làm thay việc cho cô cô không thể để người ta có cớ trách được" - nàng chưa bước chân qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-lan-chau/2156496/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.