Chương trước
Chương sau
Lưu Tĩnh Chi ngừng trong giây lát, rồi nói tiếp: “Ta nghe nói, là một miếng bạch ngọc bội, từ Phẩm Ngọc phường ra. Trên miếng ngọc bội kia còn khắc bốn chữ Lam Điền nhật noãn (Lam Điền nắng ấm).”

“Lam Điền nhật noãn?” Phan Dửu Quân lẩm bẩm, đột nhiên, mắt nàng ta sáng rực, nói: “Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên (nắng ấm chiếu vào ngọc Lam Điền sinh ra khói)! Ha ha! Chung Dục! Tề Ngọc Yên! Vậy mà có tình ý.”

“Quý nghi, nhỏ tiếng chút!” Lưu Tĩnh Chi nghe nàng ta gọi hẳn tên Chung Dục và Tề Ngọc Yên ra, vội vàng lên tiếng ngăn cản, ánh mắt còn đảo xung quanh quan sát, thấy không có người gần đó mới bớt căng thẳng.

Giờ đây, trong đầu Phan Dửu Quân chỉ xoay quanh chuyện của Tề Ngọc Yên và Chung Dục. Nàng ta biết, chuyện này rất có giá trị, nói không chừng mình từ đây có thể chuyển người!

Đúng lúc này, có một người khác tới thăm Phan lão phu nhân. Lưu Tĩnh Chi cùng Phan Dửu Quân thấy có người đến, bèn dừng lại đề tài này.

Giờ Phan lão phu nhân đã là dầu hết đèn tắt, tuy rằng sau khi nhìn thấy Phan Dửu Quân, nhất thời có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn không gắng gượng nổi. Hai ngày sau bà mất.

Tổ mẫu qua đời, Phan Dửu Quân vẫn ở lại Phan gia, chờ tang sự Phan lão phu nhân xong xuôi mới hồi cung.

Dù gì tình cảm giữa Phan Dửu Quân và tổ mẫu sâu sắc. Sau khi Phan lão phu nhân mất, Phan Dửu Quân rất đau lòng, tâm trạng luôn chán chường.

Sáng sớm ngày nọ, sau khi Phan Dửu Quân rời giường, thị nữ Tử Phiến thấy mưa cuối cùng cũng tạnh, vầng sáng trong treo cao, bèn khuyên nàng đến vườn quế đỏ ngắm hoa quế cho vơi nỗi sầu.

Mấy ngày nay Phan Dửu Quân ngây ngốc trong phòng, quả thật có chút bứt rứt, nên cùng Tử Phiến tới vườn quế đỏ.

Vườn quế đỏ này nằm cạnh bên Thanh Đường phía đông bắc hoàng cung. Dù sao cũng là đi giải sầu, Phan Dửu Quân không ngồi nghi liễn, cùng Tử Phiến dọc theo Thanh Đường đi về phía vườn quế đỏ.

Tới bên ngoài vườn quế đỏ, đúng lúc hướng bên đi tới một đội thị vệ, dẫn đầu là một người mặt mày cực kỳ tuấn tú, gương mặt có chút quen quen. Phan Dửu Quân trông thấy người này, nhớ tới chuyện mà Lưu Tĩnh Chi kể hôm nọ, tim chợt nảy lên, vội lên tiếng gọi bọn họ lại.

Nghe Phan Dửu Quân gọi, đám thị vệ đều ngừng lại. Người dẫn đầu kia xoay lại, trông thấy nàng ta, vội dẫn mọi người tiến lên hành lễ.

“Ngươi chính là Chung Dục?” Phan Dửu Quân hỏi y.

Nghe Phan Dửu Quân nói như vậy, Chung Dục ngạc nhiên, sau đó cung kính đáp lời: “Hồi Phan quý nghi, thần chính là Chung Dục.”

“Ngươi đúng là Chung Dục rồi, bảo sao ta thấy quen quen!” Phan Dửu Quân nở nụ cười, “Nói gì thì nói, chúng ta coi như là thân thích đó! Đường tẩu của ta là em ruột của Thế tử phu nhân Hoài Dương hầu.”

“Thần, không dám trèo cao quý nghi.” Chung Dục trả lời.

“Vốn là thân thích, tại sao lại nói trèo cao?” Phan Dửu Quân cười nói, “Sau này nếu có chỗ nào được, cứ việc nói ra.”

“Đa tạ Phan quý nghi để mắt tới thần.” Chung Dục mỉm cười trên mặt, trong mắt lại mang vài phần xa cách.

“Chung thị vệ không cần phải khách khí đâu.” Phan Dửu Quân mỉm cười.

Đúng lúc này, bất chợt có tiếng nữ tử vui vẻ truyền ra từ trong vườn quế đỏ: “Tề tỷ tỷ, Huyên nhi đã có thể tự bước rồi ạ?”
“Đúng thế, mới học được hai ngày trước!” Tiếng cười dịu dàng của một nữ tử khác cất lên, “Thằng nhóc này chẳng biết giấu giếm gì cả, mới học mà hôm nay đã muốn khoe khoang trước mặt Xảo Nhi muội muội rồi.”

Đây là tiếng của Tề Ngọc Yên.

Phan Dửu Quân nghĩ tới mối quan hệ đặc biệt của Chung Dục và Tề Ngọc Yên, liền lén nhìn sắc mặt của y.

Quả nhiên, Chung Dục nghe thấy tiếng nói, vẻ mặt rõ ràng đờ ra.

Giờ đây, Phan Dửu Quân càng khẳng định trong lòng.

Nàng ta không đổi sắc mặt mà cười, nói: “Hình như Tề quý phi và La thuận nghi dẫn theo Huyên nhi đang chơi trong vườn đó. Phải rồi, ta nhớ rõ Chung thị vệ từng có thời gian theo Tề đại tướng quân học cách quản lý quân binh, nói vậy chắc cũng quen biết Tề quý phi, hay là cùng ta vào gặp mặt đi.”

“Hồi Phan quý nghi, chúng thần vẫn đang tuần tra, không dám tự tiện rời khỏi vị trí.” Nói xong Chung Dục liền chắp tay, nói: “Thần xin được rời đi.”

Phan Dửu Quân vốn muốn để Chung Dục và Tề Ngọc Yên gặp nhau, rồi quan sát cẩn thận biểu tình hai người này thêm chút, xem có thể phát hiện ra chỗ đáng ngờ nào nữa không, không ngờ Chung Dục dường như đối với việc gặp Tề Ngọc Yên có chút kiêng dè, nàng ta cũng không thể bắt ép, đành phải gật đầu cười nói: “Vậy ta không làm Chung thị vệ chậm trễ nữa.”

Chung Dục hành lễ, rồi dẫn người lui đi.

“Quý nghi, thơm quá! Chúng ta cũng tiến vườn ngắm hoa quế đi.” Tử Phiến nói.

Phan Dửu Quân thấy bóng dáng Chung Dục đi xa, môi nở ra một nụ cười lạnh. Không có kịch vui để xem, cần gì phải đi tươi cười với kẻ mình ghét?

“Ta thấy mùi hương này quá mức tục tằn! Không vào nữa, hồi cung!” Nói xong nàng vung tay áo, xoay người đi về.

Tử Phiến giật mình, bước lẹ theo.

Trở về Vân Thai cung, Tử Phiến nhìn vẻ mặt Phan Dửu Quân rầu rĩ như cũ, vội bưng một chén trà Ninh Thần lên.

Phan Dửu Quân nhận lấy trà, nhưng không uống, đặt chén trà lên trên bàn. Trong lòng vẫn nghĩ suy về chuyện Tề Ngọc Yên và Chung Dục.

Tề Ngọc Yên thân là đế phi, nếu như có làm loạn với ngoại nam, không bị ban chết cũng sẽ bị phế. Như thế, mình tự nhiên nhổ bỏ được cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Tề Ngọc Yên. Rốt cuộc nên như nào mới lợi dụng được Chung Dục, cho Tề Ngọc Yên một kích trí mạng?

Phan Dửu Quân suy nghĩ một lúc, đột nhiên đầu mày chuyên chú. Sau đó nàng ta ngẩng đầu, nói với Tử Phiến: “Tử Phiến, ngươi đi Trọng Hoa cung tìm Thu Họa một chuyến, hỏi cô ta xem Tề Ngọc Yên và Chung Dục có lén lút qua lại không?”

Thu Họa là đại cung nữ trong Trọng Hoa cung, là đồng hương với Tử Phiến. Phan Dửu Quân bèn chỉ bày Tử Phiến dựa vào quan hệ này mà qua lại nhiều thêm với Thu Họa, lôi kéo Thu Họa thành nhãn tuyến* của mình trong Trọng Hoa cung.
(Nhãn tuyến: người bí mật bên trong.)

Nghe Phan Dửu Quân lên tiếng, Tử Phiến vội đáp: “Hồi quý nghi, đúng lúc hôm nay Thu Họa trực, lát nữa nô tỳ sẽ tới Trọng Hoa cung tìm cô ấy, có được không ạ?”

“Ừ.” Phan Dửu Quân gật đầu, “Ngươi tìm hiểu kĩ tình hình dạo gần đây của Tề Ngọc Yên.”
“Dạ.” Tử Phiến đáp.

Đến tối, Tử Phiến vừa về Vân Thai cung liền tới thẳng tẩm điện của Phan Dửu Quân.

Bấy giờ, Phan Dửu Quân đang ngồi trước bàn trang điểm, có cung nữ đang chải đầu cho nàng ta.

Tử Phiến bước tới trước, nhận lấy lược gỗ từ tay cung nữ, nói: “Để ta chải đầu cho quý nghi.”

“Dạ.” Cung nữ bèn lui sang một bên.

Phan Dửu Quân nhìn Tử Phiến trong gương có vẻ như muốn nói, liền lên tiếng nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi, một mình Tử Phiến hầu hạ là được rồi.”

Chúng cung nữ hành lễ rồi lui xuống.

Tử Phiến vừa chải đầu cho Phan Dửu Quân, vừa nói: “Nô tỳ vừa gặp Thu Họa xong.”

Phan Dửu Quân nói: “Cô ta nói những gì?”

“Cô ấy nói, Tề quý phi và Chung thị vệ không có qua lại.” Tử Phiến nói.

“Không qua lại?” Phan Dửu Quân nghe xong, mày nhíu lại. Nếu như hai người họ không qua lại, làm sao để Hoàng đế biết bọn họ có tư tình đây?

Nghĩ ngợi, nàng hừ lạnh trong lòng, một kế độc xuất hiện.

Các ngươi không qua lại, vậy ta sẽ giúp các ngươi một tay.

Nàng nâng mắt, nhìn Tử Phiến qua gương đồng, nói: “Tử Phiến, bảo Thu Họa tìm cơ hội, lừa Tề Ngọc Yên ra khỏi Trọng Hoa cung một mình, hạ mê dược để nàng ta hôn mê, rồi chúng ta cũng làm Chung Dục ngất đi, tìm một cung thất vắng vẻ, lột sạch quần áo bọn họ rồi đặt lên giường, xem bọn họ giải thích thế nào?”

Nghe Phan Dửu Quân nói xong, Tử Phiến cả kinh, tay run rẩy, mặc lược gỗ rơi “cộp” xuống đất.

“Như vậy đã sợ rồi sao?” Phan Dửu Quân trừng mắt với Tử Phiến.

“Không ạ.” Tử Phiến nhanh chóng cúi người nhặt lược gỗ lên. Chỉ có tay vẫn không kìm được mà run run.

“Đừng sợ.” Phan Dửu Quân hừ lạnh, nói: “Đừng thấy Tề Ngọc Yên là quý phi, nếu như lần này ta thành công, ả ta chả là cái thá gì.”

“Dạ, quý nghi.” Tử Phiến run giọng đáp, “Nô tỳ chỉ sợ, sợ Thu Họa không dám làm.”

“Sao lại không dám?” Phan Dửu Quân nhấc mắt, lạnh giọng nói, “Nuôi binh ngàn ngày để dùng vào thời điểm này. Năm ngoài mẫu thân cô ta bị bệnh nặng, lúc ngươi lấy bạc cho cô ta, tại sao cô ta không nói không dám nhận? Ngươi đi nói với cô ta, việc này nhất định phải làm! Còn có, bảo cô ta thăm dò xem Tề Ngọc Yên cất miếng ngọc bội khắc bốn chữ Lam Điền nhật noãn ở đâu?”

“Ngày mai nô tỳ, nô tỳ sẽ đi nói chuyện với Thu Họa.” Tử Phiến nuốt nước bọt.

“Ngươi nói rõ với cô ta, bảo cô ta nhất định phải làm theo lời ta bảo!” Phan Dửu Quân nói, “Bằng không người nhà bên ngoài cung của cô ta có bị sao, ta không dám chắc!”

Nghe vậy, Tử Phiến run người, cúi đầu đáp: “Nô tỳ sẽ nói rõ ràng với Thu Họa ạ.”

Nghe Tử Phiến nói xong, Phan Dửu Quân mới hài lòng gật đầu.

Ngày hôm sau, Tử Phiến dùng việc mang theo thư từ của người nhà Thu Họa để Thu Họa tới gặp nhau bên ngoài cung Thu Thủy.

Quả nhiên Thu Họa tới khu rừng nhỏ trước cung Thu Thủy theo thời gian hẹn.

Vừa thấy Tử Phiến, Thu Họa không nhịn được hỏi: “Tử Phiến, có phải Phan phủ lại mang theo thư từ của nhà tôi vào cung không?”

Tử Phiến chột dạ cười nói: “Thu Họa, lần này không có thư.”

“Không có thư?” Thu Họa giật mình, không hiểu hỏi: “Thế tại sao hôm nay lại gọi tôi ra đây?”

“Thu Họa, là, là quý nghi có việc giao cho cô làm.” Vẻ mặt Tử Phiến có chút không được tự nhiên.

“Chuyện gì?” Thu Họa nâng mày.

“Quý nghi bảo cô nghĩ cách để dẫn một mình Tề quý phi ra ngoài Trọng Hoa cung, sau đó hạ mê dược để nàng ta hôn mê.”

Thu Họa vừa nghe lời nói ra, quả thực sợ ngây người, sau một lúc mới lấy lại ý thức, thất thanh kêu lên: “Chuyện này, chuyện này, sao vậy được?”

“Cô là đại cung nữ trong Trọng Hoa cung, chắc hẳn có cách chứ.” Tử Phiến cũng biết việc này không dễ làm, nhưng nếu chủ tử đã lên tiếng, cô cũng chỉ đành nói vậy thôi.

“Nhưng nếu tôi thật sự hạ dược, sau khi sự việc xảy ra, quý phi nương nương truy cứu, tôi sẽ mất mạng.” Thu Họa lắc đầu nói.

Tử Phiến nói: “Thu Họa, chỉ cần cô làm theo lời người nói, Tề Ngọc Yên không chết cũng sẽ bị phế, nàng ấy không có khả năng truy cứu cô nữa.”

“Cái gì?” Nghe vậy, Thu Họa càng thêm kinh ngạc, “Quý nghi muốn hại quý phi nương nương như nào?”

“Cái đấy ngươi đừng quan tâm, cứ làm theo lời quý nghi là được.” Tử Phiến nói.

“Không được! Quý phi nương nương đối đãi tôi không tệ, tôi không thể hại người.” Thu Họa nói.

“Thu Họa!” Tử Phiến thấy Thu Họa không nguyện ý, liền đanh mặt lại, nói, “Cô không nghe lời quý phi nói ư? Quý nghi còn nói, nếu như cô không làm theo lời người, sự an toàn của người nhà cô, người không dám cam đoan đâu.”

Vừa nghe lời này, Thu Họa ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt bỗng dưng trợn to, kinh ngạc nhìn Tử Phiến một lúc mới nói: “Quý nghi người, người muốn ra tay với người nhà tôi?”

“Thu Họa.” Tử Phiến thở dài một hơi, tận tình khuyên bảo: “Lúc trước quý nghi cũng đối xử tốt với cô, cũng coi như ngồi trên cùng một chiếc thuyền với quý nghi. Cô biết đấy, quý nghi có việc, bản thân cô lại không chịu chia sớt. Coi như bây giờ cô không chịu hại Tề quý phi, nhưng nếu bại lộ chuyện cô cung cấp tin tức cho Vân Thai cung lúc trước, Tề quý phi khẳng định sẽ nhận định cô là người của quý nghi, cô nói xem, nàng ấy có bỏ qua cho cô không? Nàng ấy sẽ bỏ qua người nhà cô không? Chuyện tới nước này rồi, cô còn không bằng giúp quý nghi đến cùng. Nếu chuyện này thành công, sau này người sẽ tuyệt đối không bạc đãi cô.”

“Nhưng tôi tưởng Phan quý nghi chỉ bảo ta thăm dò chút tin tức trong Trọng Hoa cung thôi, không ngờ người sẽ bắt tôi hạ dược nàng ấy!” Thu Họa nói tới đây, sắp khóc đến nơi.

“Mặc kệ thế nào, Thu Họa, bây giờ cô đã biết chuyện này, chịu làm thì làm, không làm cũng phải làm, bằng không, người nhà cô sẽ ra sao đây? Quý nghi luôn nói được làm được, người sẽ làm gì người nhà côi, nói thật, tôi cũng không rõ. Nhưng tôi biết, quý nghi là người cực kì thủ đoạn. Thu Họa, nếu đã như vậy, chi bằng cô nắm lấy! Nếu được việc, cả cô lẫn người nhà đều an toàn! Nếu cô không giúp quý nghi, cô không có chuyện gì, nhưng người nhà ngươi sẽ thế nào thì khó nói lắm.” Tử Phiến khuyên nhủ.

“Nhưng chuyện mà quý nghi phân phó, tôi làm không nổi!” Thu Họa đỏ mắt, nước mắt rơi xuống.

Cô lau nước mắt, tiếp tục nói, “Mặc dù tôi là đại cung nữ, nhưng không phải thân tín của quý phi nương nương, làm sao tôi có thể dẫn người một mình ra ngoài cung, lại còn hạ dược người nữa?”

“Chuyện này, cô phải nghĩ ra cách. Bằng không, chỉ sợ người bị hạ dược, không phải Tề quý phi, mà là người nhà của cô đó.” Tử Phiến than thở nói.

Nghe vậy, cả người Thu Họa run lên, khăn lụa xoắn vặn một vòng lại một vòng, rốt cuộc, giống như cô ra quyết định, ngẩng mặt, gật đầu với Tử Phiến, nói: “Vậy… Tôi sẽ, thử xem.”

Tử Phiến nghe nói, thở dài một hơi, không ngừng gật đầu, “Thu Họa, cô có thể nghĩ thông là tốt.”

“Tôi không nghĩ thông, còn có lựa chọn khác ư?” Thu Họa cười khổ nói.

“Phải rồi, quý nghi còn dặn thăm dò xem quý phi nương nương để miếng bạch ngọc bội có khắc Lam Điền nhật noãn ở đâu.” Tử Phiến nói tiếp.

“Tôi biết quý phi có một hộp nhỏ đựng mấy miếng ngọc bội, nhưng tôi không nhìn kĩ có chữ trên đó không. Tôi trở về xem thử, có tin gì sẽ nghĩ cách truyền cho cô.” Thu Họa nói.

“Như vậy cũng tốt.” Tử Phiến gật đầu.

“Ừm, tôi vẫn đang trực, không thể đi quá lâu.” Thu Họa nhìn trái ngó phải, rồi nói tiếp, “Tôi về đây.”

“Cô về đi.” Tử Phiến đáp.

Thu Họa nhìn Tử Phiến, ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng rồi không nói nữa. Sau đó xoay người, theo con đường lúc đến để trở về.

Bước chân cô đi về phía Trọng Hoa cung, dường như nặng cả ngàn cân.

Cô cảm thấy giờ mình đang đứng cheo leo nơi vách núi, không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.