Chương trước
Chương sau
Thấy Trịnh Chước vào, Tề Ngọc Yên vội vàng xông lên, nhào tới trước mặt nàng ta, quỳ xuống, dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cầu xin người trả lại Huyên nhi cho thần thiếp...” Chưa nói xong câu, đã khóc không ra tiếng.
Nhìn bộ dạng của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh ngây ra trong chốc lát, sau đó trong lòng tắc nghẹn. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, người con gái mình yêu thương, vì muốn có lại đứa con của mình, lại quỵ lụy cầu xin Trịnh Chước.
“Ôi, Tề quý phi, ngươi làm gì vậy? Ngươi đứng lên trước đi.” Thấy Lý Cảnh thay đổi sắc mặt, Trịnh Chước vội kéo ra một nụ cười, cúi người đỡ Tề Ngọc Yên, “Ngươi làm vậy, Hoàng thượng lại tưởng ta bắt nạt ngươi đó.”
Tề Ngọc Yên một mực không chịu đứng lên, khóc lóc khẩn cầu nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp van cầu người…”
Lời còn chưa dứt, Lý Cảnh tiến tới, kéo nàng đứng dậy: “Ngọc Yên, nàng không cần cầu xin cô ta, Trẫm sẽ đòi lại Huyên nhi cho nàng.”
Tề Ngọc Yên giật mình, ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, mắt sáng ngời: “Hoàng thượng nói thật sao?”
Lý Cảnh gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
“Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên nắm chặt ống tay áo Lý Cảnh, vẻ mặt mong đợi.
Có được câu trả lời của Lý Cảnh, trong lòng nàng dấy lên niềm hi vọng.
Thấy tình cảnh này, Trịnh Chước cười lạnh, nhưng không nói gì.
Lý Cảnh quay sang, liếc nhìn Trịnh Chước, cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng: “Hoàng hậu, tại sao cô muốn cướp con của Ngọc Yên?”
Trịnh Chước ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, cười lạnh nói: “Hoàng thượng, tuy rằng Huyên nhi là do Tề Ngọc Yên sinh ra, nhưng thằng bé là con trai của Hoàng thượng. Thần thiếp là Hoàng hậu, là thê tử của Hoàng thượng. Con của Hoàng thượng, tất nhiên cũng là con của thần thiếp, tại sao thần thiếp không được nuôi dưỡng chứ?”
“Cô là mẹ cả của Huyên nhi, chuyện này không sai.” Lý Cảnh kiên nhẫn nói: “Nhưng cô chỉ là mẫu thân trên danh nghĩa. Trẫm vẫn chưa chấp thuận cô được bế Huyên nhi về Khôn Dương cung nuôi, cô dựa vào gì mà tự ý hành động?”
Trịnh Chước cũng không yếu thế, giọng lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đừng quên, thần thiếp không được Hoàng thượng thương yêu, nhưng thần thiếp cũng là Hoàng hậu. Nếu là tần phi khác trong cung, bởi nàng ta không phải mẫu thân của hoàng tử, muốn nuôi con của người khác trên danh nghĩa của mình, đương nhiên phải được Hoàng thượng thông qua. Nhưng thần thiếp là Hoàng hậu, đương nhiên chính là mẫu thân của con Hoàng thượng, đón đứa bé về nuôi nấng, đâu cần Hoàng thượng chấp thuận.”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên biến sắc.
Lý Cảnh nghe xong, cũng lạnh lùng cười: “Hoàng hậu nói đón đứa bé của tần phi khác về thì không cần trẫm chấp thuận. Nhưng không biết Hoàng hậu có biết rằng, nếu như Trẫm dứt khoát không chấp nhận Hoàng hậu nuôi dưỡng Huyên Nhi dưới gối cô, Hoàng hậu định là thế nào?”
Nghe vậy, ánh mắt Trịnh Chước lay động.
Theo lý, nàng bế đứa bé tới, không thể không hỏi Lý Cảnh. Nhưng nếu Lý Cảnh nói rõ, không cho nàng lấy đứa bé này, nàng chắc chắn không thể chống lại Thánh ý.
Thấy Trịnh Chước tái nhợt mặt mày, á khẩu không trả lời được, Lý Cảnh lạnh giọng nói: “Hoàng hậu, bây giờ trẫm muốn ngươi giao trả Huyên nhi lại cho Tề phi nuôi!”
Tề Ngọc Yên vừa nghe, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng.”
Trịnh Chước nhìn gương mặt lạnh tanh của Lý Cảnh và vẻ thoải mái của Tề Ngọc Yên, chỉ cảm thấy cả người có chút bí bức, trong một lúc không nói ra lời.
“Hoàng hậu, trẫm nói gì, cô có nghe thấy không?” Giọng Lý Cảnh càng thêm lạnh lùng.
Trịnh Chước ngẩn người nhìn Lý Cảnh, thân thể run rẩy. Nàng biết, Lý Cảnh không thích mình, cả đời sợ rằng không có cơ hội sinh lấy đứa con của chính mình. Nếu bây giờ trả đứa bé lại cho Tề Ngọc Yên, hi vọng cuối cùng của mình sẽ tan tành, thật sự trắng tay.
Thấy Trịnh Chước ngây ra như phỗng, Lý Cảnh nói thêm: “Nếu Hoàng hậu không chịu tự giao Huyên Nhi ra, vậy Trẫm sẽ phái người mang Huyên Nhi ra! Đến lúc đó, cô đừng trách Trẫm không giữ mặt mũi cho Hoàng hậu!”
“Hoàng thượng…” Trịnh Chước cũng không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra.
Người đàn ông này, từ nhỏ đã thích chàng, xin phụ mẫu và dì giúp đỡ, rốt cuộc được gả cho chàng như ý nguyện, chàng lại chán ghét mình đủ đường. Vốn tính có thể nuôi nấng Lý Huyên trên danh nghĩa, mình có cái để dựa vào, chàng lại tuyệt tình tuyệt nghĩa với mình như thế, đến yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không đồng ý. Sớm biết vậy, lúc trước đừng tiến cung, tuy không thể gả cho người trong lòng, nhưng được hai nhà Trịnh – Tiêu che chở, chắc chắn cuộc sống sung sướng hơn hiện giờ gấp trăm lần.
“Hoàng hậu muốn nói gì nữa không?” Hoàng đế hỏi.
“Hoàng thượng, dù Hoàng thượng không thích thần thiếp, nhưng dẫu sao thần thiếp cũng làm phu thê bốn năm với Hoàng thượng. Chẳng lẽ lòng Hoàng thượng, chưa từng dành chút tình cảm cho thần thiếp ư?” Trịnh Chước nức nở nói.
Lý Cảnh quay đầu trông thấy một Trịnh Chước yếu đuối trước mặt mình, sửng sốt một lúc. Lại nói, dù sao Trịnh Chước cũng là biểu muội của mình, hơn nữa gả cho mình đã nhiều năm, tuy bình thường mình không thích tính cách của nàng ta, nhưng không có tình yêu, cũng có vài phần tình thân.
Nghĩ đến đây, Lý Cảnh thở dài một hơi, nói: “Như này, ta cũng không phải không muốn giữ vài phần tình cảm cho Hoàng hậu. Nếu Hoàng hậu tự mình giao Huyên Nhi ra, không truy cứu việc này nữa. Vừa rồi cô cũng nói, cô vốn là mẹ cả của Huyên Nhi, tự mình nuôi nấng hay không cũng không quan trọng. Nhưng Ngọc Yên thì khác, Huyên Nhi là nàng ấy dùng tính mạng để đổi lấy, huyết thống thân tình đương nhiên không cần nhắc tới, ngươi nên tự mình giao trả Huyên Nhi cho nàng ấy mới đúng.”
Nói đến cùng, vẫn là muốn nàng trả đứa bé lại cho Tề Ngọc Yên. Trịnh Chước ngừng khóc, lạnh lùng cười, nói: “Nếu thần thiếp không giao?”
“Trẫm nói, việc này không phải theo cô.” Lý Cảnh nghiêm mặt, lạnh giọng nói.
“Nếu Hoàng thượng nhất định bức ép thần thiếp, vậy xin Hoàng thượng cùng thần thiếp tới gặp mẫu hậu, mời mẫu hậu tới xem xét phân xử.” Trịnh Chước nói.
Lý Cảnh giật mình, nhíu mày.
Đi gặp Tiêu Thái hậu? Bà đương nhiên sẽ nghiêng về Trịnh Chước. Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Việc nhỏ này, không cần phiền mẫu hậu. Cô mau bế Huyên Nhi ra.”
“Thần thiếp muốn gặp mẫu hậu.” Trịnh Chước kêu lên.
Thấy Trịnh Chước vẫn ngu muội không linh lợi, Lý Cảnh cũng bực, không nói với nàng ta nữa mà nói với Thường Hải: “Thường Hải, gọi vài người, lục soát sau điện của Hoàng hậu, nhất định phải mang tiểu hoàng tử ra.”
Sai người xông vào nội cung Hoàng hậu, đây chính là coi thường Hoàng hậu. Thường Hải sửng sốt một lúc.
“Sao vẫn chưa đi hả?” Lý Cảnh hỏi Thường Hải.
Thường Hải nâng mắt, thấy vẻ mặt Lý Cảnh mất bình tĩnh, đáp vội: “Tiểu nhân đi ngay ạ.” Nói xong liền ra ngoài gọi người chuẩn bị tiến vào phía trong cung của Hoàng hậu.
“Hoàng thượng, người không thể đối xử như thế với thần thiếp!” Trịnh Chước thấy Lý Cảnh không gặp Thái hậu, trái lại sai người xông vào tẩm cung của mình, trong lòng quýnh lên, hét lớn với đám cung nhân trong điện, “Bản cung là Hoàng hậu Đại Hiên, ai dám xông vào nội cung của bản cung? Không sợ bản cung đánh chết các ngươi hả?”
Cung nhân vừa nghe, có chút ngần ngừ.
“Lời Trẫm nói, chẳng lẽ không bằng Hoàng hậu?” Giọng nói lạnh lùng của Lý Cảnh truyền tới, “Sống chết của các ngươi, nằm trong tay Hoàng hậu, hay là tay Trẫm hả?”
Nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Lý Cảnh, tất cả cung nhân đều hoảng sợ. Nếu phải chọn giữa Hoàng đế và Hoàng hậu, ai cũng hiểu được nên đứng về phía nào.
Mọi người vội hành lễ với Lý Cảnh, đáp: “Tiểu nhân đi ngay!” Rồi tính đi về phía nội cung.
Đúng lúc này, chợt nghe thái giám hô vang: “Thái Hậu giá lâm!”
Người trong ngoài điện sửng sốt. Hoàng đế lớn hơn Hoàng hậu, nhưng Thái hậu lại là mẹ của Hoàng đế, việc này nói không chừng có chuyển biến, những người đang xông về phía nội cung dừng lại bước chân.
Trịnh Chước nghe thấy Tiêu thái hậu tới, biết cứu tinh của mình đã đến, vội kêu khóc: “Mẫu hậu cứu con!” Sau đó chạy về phía cửa điện.
Tề Ngọc Yên rét lạnh trong lòng.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này, Tiêu Thái hậu đối với Trịnh Chước ra sao, Tề Ngọc Yên hiểu rất rõ. Giờ, Tiêu Thái hậu tới Khôn Dương cung, xem ra mình muốn Huyên Nhi trở về, e không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, chỉ thấy sắc mặt hắn cũng hơi biến.
Dù sao Tiêu Thái hậu cũng là mẫu thân chàng, nếu như bà dùng địa vị Thái hậu áp chế Lý Cảnh, sợ chàng cũng bất lực?
Lúc này, trong lòng Tiêu thái hậu có chút hỗn loạn. Bà vốn định thuyết phục Lý Cảnh trước, rồi mới để Trịnh Chước dùng danh nghĩa của mình nhận nuôi Lý Huyên. Ngờ đâu, Trịnh Chước nóng lòng, tự chủ trương, tối qua sau khi mang Lý Huyên tới tiệc đầy tháng, bèn nhân cơ hội giữ thằng bé lại Khôn Dương cung. Bà biết, chưa giải thích rõ với Lý Cảnh và Tề Ngọc Yên, bọn họ ắt sẽ không đồng ý.
Buổi sáng, lúc Tề Ngọc Yên tìm tới Khôn Dương cung xảy ra tranh cãi, Tiêu Thái hậu đã biết. Chỉ là, khi đó bà vẫn chưa muốn ra tay, nghĩ để xem Trịnh Chước có thể tự mình xử lý tốt không. Sau nghe nói Lý Cảnh vội vàng từ Sùng Tâm điện tới Khôn Dương cung, bà biết Trịnh Chước chắc chắn không có cách
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.