Lúc Tề Ngọc Yên đến Khôn Dương cung, Lương Tử Vân, Phan Dửu Quân và La Xảo Nhi đã tới rồi. Tề Ngọc Yên vào điện, quỳ xuống vái Trịnh Hoàng hậu nói: “Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương!” Trịnh Chước thấy Tề Ngọc Yên quỳ rạp hành lễ, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, tự tay đỡ Tề Ngọc Yên lên, cười nói: “Tề quý tần đang mang thai, không cần đa lễ thế đâu.” Được Trịnh Hoàng hậu tiếp đãi nhiệt tình như vậy, Tề Ngọc Yên lộ vẻ được yêu mà lo sợ: “Tần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” “Phải rồi, không phải Hoàng thượng và Thái hậu miễn Tề quý tần tới thỉnh an bản cung hàng ngày ư?” Trịnh Hoàng hậu mỉm cười nói, “Sao Tề quý tần còn qua đây vào lúc này?” Tề Ngọc Yên mỉm cười nói: “Dù rằng Hoàng thượng và Thái hậu thương xót tần thiếp, miễn tần thiếp cái lễ, nhưng trong lòng tần thiếp biết lễ không thể bỏ. Hơn nữa, bây giờ thân thể tần thiếp vẫn mạnh khỏe, đương nhiên nên tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi ạ.” Trịnh Chước vỗ về tay của Tề Ngọc Yên, cười nói: “Tề quý tần đúng là biết lễ nghi hiểu đạo lý, chẳng trách Hoàng thượng sủng ái ngươi vậy. Đúng rồi, sớm nay Hoàng thượng đã đưa chiếu thư tấn phong tới, bản cung tưởng ngươi không tới, đang tính lát nữa sẽ tới Trọng Hoa cung gặp ngươi tuyên chiếu đó.” Đối với việc thái độ của Trịnh Chước đối với mình ngày hôm nay biến hóa lớn, vẻ mặt hòa ái thân thiết, Tề Ngọc Yên ngạc nhiên đôi chút trong lòng. Chẳng lẽ, nàng ta bởi vì Lý Cảnh sủng ái mình, nên đối xử mình khác biệt. Về suy nghĩ này, Tề Ngọc Yên khộng quá tin tưởng, tất nhiên cũng không dám xem nhẹ, bèn cung kính nói: “Tần thiếp không dám làm phiền Hoàng hậu nương nương giá, nếu có việc, Hoàng hậu nương nương phái người tới truyền tần thiếp tới là được ạ.” “Bây giờ ngươi đang mang thai, đương nhiên phải quý trọng hơn, sao có thể để ngươi vất vả.” Trịnh Chước tự mình đỡ Tề Ngọc Yên tới chiếc ghế dựa gần đó, để nàng ngồi xuống, “Tề quý tần ấy, à đâu, lát nữa thôi ngươi sẽ không phải quý tần nữa.” Nói tới đây, Trịnh Chước mỉm cười, “Cũng tốt, nhân lúc các ngươi tề tựu ở đây, bản cung sẽ tuyên chiếu luôn.” Vừa dứt lời, liền có thị nữ trình lên chiếu thư màu vàng chói lọi. Mọi người vừa thấy, bèn đứng dậy quỳ xuống hành lễ. Trịnh Chước đưa tay tiếp nhận chiếu thư, đứng trên điện, quét qua đám người Tề Ngọc Yên đang quỳ trong điện, sau đó chậm rãi đọc: “Quý tần Tề Ngọc Yên, siêng năng dịu hiền, nhiệt tình tốt bụng, thạo nội tắc*, thuận lễ không vượt ngoài, hết mực được lòng trẫm, ngay hôm nay sắc phong làm chính nhị phẩm phi.”(Nội tắc: Tên một thiên trong sách “Lễ Kí”, nói về phép tắc mà người đàn bà phải theo để cư xử phải đạo.) Tề Ngọc Yên vội dập đầu tạ ơn: “Tạ long ân Hoàng thượng.” Phan Dửu Quân, La Xảo Nhi rộn ràng chúc mừng Tề Ngọc Yên xong mấy người chuẩn bị đứng dậy. Trịnh Chước vội lên tiếng: “Đừng đứng dậy vội, ba người các ngươi cũng được tấn vị.” Nghe vậy, mọi người trong điện đều ngỡ ngàng. Trịnh Chước tươi cười, rồi tiếp tục đọc chiếc thư tấn phong cho ba người Lương Tử Vân. Lương Tử Vân tấn thăng làm tòng tam phẩm tiệp dư, Phan Dửu Quân tấn thăng làm chính tứ phẩm quý nghi, La Xảo Nhi tấn thăng làm tòng tứ phẩm thuận nghi. Hai người trước thăng hai bậc, còn La Xảo Nhi thăng liền bốn bậc. Tuyên chiếu xong, ai nấy đều dập đầu tạ ơn. “Tất cả đứng dậy đi.” Trịnh Chước mỉm cười nói, “Các ngươi vẫn nên cảm ơn Tề phi nữa. Trong chiếu thư Hoàng thượng cũng có nói, chính bởi vì Tề phi mang thai long duệ, trong cung có đại hỉ, Hoàng thượng mới nghĩ tới việc tấn vị phân cho các ngươi.” “Cám ơn Tề tỷ tỷ.” La Xảo Nhi bước tới, híp mắt cười kéo tay Tề Ngọc Yên. “Đa tạ Tề phi nương nương.” Phan Dửu Quân cũng mang nụ cười trên mặt. “Tạ ơn Tề phi nương nương.” Mặc dù nét mặt Lương Tử Vân có hơi cứng nhắc, nhưng lúc này đây không thể không cúi đầu nói cảm tạ. “Không cần cám ơn ta, đây đều là ân đức của Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên vội vàng nói. “À phải rồi, bây giờ Tề phi có thai, để tránh hiềm khích, các ngươi không được đưa đồ ăn thức uống linh tinh tới Trọng Hoa cung.” Trịnh Chước tiếp tục nói. Đám người Lương Tử Vân nhanh chóng gật đầu đáp ứng. “Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm.” Tề Ngọc Yên nhanh nhẹn hành lễ nói. “Tề phi, ngươi mau đứng lên! Bản cung vừa nói rồi, ngươi đừng đa lễ thế.” Trịnh Chước nói mang chút hờn trách. “Dạ, Hoàng hậu nương nương.” Tề Ngọc Yên đáp. Việc Trịnh Chước thay đổi thái độ với mình ngày hôm nay, Tề Ngọc Yên luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nói được không đúng ở đâu. Chỉ dặn trong lòng, kệ đi, mình cứ đề phòng là được. Tối đến, lúc Lý Cảnh tới Trọng Hoa cung, Tề Ngọc Yên liền kể chuyện tất cả tần phi đều được tấn vị phân. Nghe nàng kể xong, Lý Cảnh liếc sang nàng, nói: “Sao vậy, nàng không vui à?” Nàng ngồi trong lòng hắn, khóe miệng nhếch lên, làm bộ như chẳng để ý tới, nói: “Thần thiếp mới không thèm quan tâm tại sao Hoàng thượng lại tấn vị phân cho các cô ấy ý.” Nói xong nàng vươn tay quàng cổ Lý Cảnh, bĩu môi làm nũng nói, “Thần thiếp chỉ để ý trong lòng Hoàng thượng có các cô ấy không thôi.” Hắn cười cười, kéo một bàn tay của nàng từ trên cổ mình xuống, đặt lên ngực mình, nói: “Nàng sờ đi, trong lòng ta chỉ có mình nàng.” “Thế sao Hoàng thượng còn muốn tấn vị phân cho đám Phan Dửu Quân?” Nàng hỏi. “Chẳng phải hôm qua nàng nói, mình quá mức nổi bật,
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]