Chương trước
Chương sau
Lộ trình còn lại năm ngày, Tề Ngọc Yên thật sự chẳng rảnh rỗi chút nào. Ngày nào sau bữa tối, Lý Cảnh cũng sai người đến truyền nàng qua lều chơi cờ cùng hắn.
Tề Ngọc Yên vốn chẳng thích thú với việc chơi cờ với Lý Cảnh, nhưng lại không thể không đi. Nhưng lúc đánh cờ với Lý Cảnh, luôn làm cho nàng nhớ tới khoảng thời gian tươi đẹp kiếp trước của hai người.
Nàng cố đè nén trái tim đang đập loạn lên của mình, không ngừng tự nhủ bản thân, Tề Ngọc Yên, mi phải tránh xa hắn ra. Nhưng lần nào nhìn thấy hắn thì trong lòng không kìm được mà rung rinh.
Cứ như vậy, tâm trạng rối ren theo Tề Ngọc Yên tới hành cung Huyền Tước sơn, tưởng rằng đến hành cung, Lý Cảnh nhiều việc hơn, sẽ không tìm mình đánh cờ nữa là nàng có thể được giải thoát rồi. Không ngờ tới, hứng thú chơi cờ trong Lý Cảnh chẳng hề thuyên giảm, còn để nàng ở tại Vĩnh Huy điện phía bên trái Duyên Khánh điện nơi hắn ở, đây cũng là cung thất gần Duyên Khánh điện nhất, bảo rằng tiện cho nàng qua đánh cờ cùng hắn.
Tề Ngọc Yên càng thêm hối hận, mình tới so cờ với Lý Cảnh, không ngờ kết quả lại thành bê đá tự đập chân mình.
Sau khi đến Huyền Tước sơn, thân thể La Xảo Nhi cũng khỏe lại, lại bắt đầu chạy nhảy hoạt bát. Bởi vì chỉ có hai cung quyến* là Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi theo Lý Cảnh ra ngoài, cho nên, La Xảo Nhi ở trong Minh Thiện điện nằm phía bên phải Duyên Khánh điện, cách Vĩnh Huy điện của Tề Ngọc Yên không xa, thành ra ngày nào nàng ấy cũng đến quậy trong phòng Tề Ngọc Yên.
(Cung quyến: người thân trong cung.)
Chẳng chán nản giống Tề Ngọc Yên, nha đầu đó, vô cùng hứng thú với chuyện săn bắn.
Một ngày nọ, La Xảo Nhi đến Duyên Khánh điện xem Tề Ngọc Yên và Lý Cảnh chơi cờ, nhân cơ hội Lý Cảnh vừa ra một chiêu giành thắng lợi, tâm trạng đang rất tốt. Nàng đánh bạo, đề nghị với Lý Cảnh, muốn cùng hắn ra ngoài săn bắn.
Lý Cảnh nghe La Xảo Nhi nói, hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Săn bắn phải cưỡi ngựa, ngươi có cưỡi được không?”
La Xảo Nhi nghe xong, thấy Lý Cảnh vẫn chưa nổi giận, bèn sợ sệt nói: “Tần thiếp có thể học cưỡi ngựa ngay lập tức.” Nói xong nàng chớp đôi mắt to, giương mắt nhìn Lý Cảnh.
Lý Cảnh nhìn chằm chằm nàng ấy hồi lâu, sau đó rũ mắt xuống, ánh mắt chăm chú nhìn bàn cờ, không nói gì thêm.
Thấy Lý Cảnh không nói gì, La Xảo Nhi tủi hờn cắn môi, không dám nói nữa.
Thấy tình hình như vậy, trong lòng Tề Ngọc Yên cũng lo lắng thay La Xảo Nhi, liền thử thăm dò nói: “Hoàng thượng, chẳng phải La tiểu nghi chưa từng được đi săn sao? Đương nhiên trong lòng có chút tò mò, muốn đi thử xem thế nào. Hoàng thượng, ngài dẫn theo thiếp và La tiểu nghi ra ngoài, không phải vì muốn chúng thiếp mở mang kiến thức sao? Chi bằng, cho La tiểu nghi ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng tốt mà.”
Lý Cảnh nghe Tề Ngọc Yên nói, ngẩng đầu, nhìn nàng.
Thấy Lý Cảnh nhìn mình đăm đăm, trong lòng Tề Ngọc Yên càng thêm khẩn trương, nuốt nước miếng, kéo mặt, mỉm cười nhìn Lý Cảnh.
Lý Cảnh thấy mặc dù chiếc mạng che màu trắng trên mặt Tề Ngọc Yên khiến cho không nhìn thấy rõ được khuôn mặt của nàng, nhưng thấy mi mắt cong cong của nàng, cả gương mặt mang nét cười hiền dịu.
Trong lòng Lý Cảnh có chút rung động không tên, quay đầu, nhìn gương mặt đầy chờ mong của La Xảo Nhi, cười nhẹ, nói với La Xảo Nhi: “Còn năm ngày nữa thôi là chúng ta tới bãi săn thú rồi. Nếu La tiểu nghi muốn đi, vậy Trẫm đồng ý với ngươi. Chỉ cần nội trong năm ngày ngươi học được cưỡi ngựa, Trẫm sẽ cho phép ngươi đi.”
La Xảo Nhi vừa nghe, mừng rơn trong lòng, đang định tạ ơn, dường như lại nhớ đến điều gì, cắn môi, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, tần thiếp muốn học cưỡi ngựa, có thể tìm người dạy tần thiếp được không ạ?”
Lý Cảnh nâng mắt nhìn La Xảo Nhi, gật đầu nói: “Trẫm cho phép ngươi tìm một ngự tiền thị vệ dạy ngươi cưỡi ngựa.”
La Xảo Nhi nghe xong, trên mặt mừng rỡ, hành lễ nói lời cảm tạ với Lý Cảnh: “Tần thiếp đa tạ Hoàng thượng.”
Lý Cảnh mỉm cười, cũng không lên tiếng, quay đầu nhìn Tề Ngọc Yên, hỏi: “Tề quý nhân, ngươi có muốn mở rộng tầm mắt một chuyến không?”
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên ngạc nhiên, rồi nhanh chóng lắc đầu, nói: “Hồi Hoàng thượng, tần thiếp không giỏi cưỡi ngựa, đi theo chỉ sợ vướng tay vướng chân Hoàng thượng, vẫn nên ở lại thì tốt hơn.”
Lý Cảnh hơi ngẩn ra, lại nói: “Không giỏi cưỡi ngựa thì có sao? Đâu bảo ngươi đi bắn chết con mồi. Đến lúc đó ngươi và La tiểu nghi xem chúng ta săn thú là được rồi.”
Từ nhỏ Tề Ngọc Yên đã thích mấy con vật nhỏ, không muốn nhìn sát sinh. Hơn nữa tính ngày, nguyệt tín của mình cũng sắp tới, đâu dám ra ngoài? Vì vậy nàng vội cười nhẹ nói: “Từ nhỏ tần thiếp đã thích mấy con vật nhỏ, sợ tới bãi săn, thấy chúng bị người ta đánh giết, trong lòng khó chịu, đến lúc đó sợ rằng sẽ khiến Hoàng thượng mất hứng. Tần thiếp vẫn nên không đi.”
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên nhất quyết không đi, trong lòng có đôi chút thất vọng, trên mặt lại không biểu lộ ra tí nào, chỉ cười nói: “Tề quý nhân không đi cũng được, ngươi cứ ở lại trong hành cung, chờ tin chúng ta thu hoạch lớn trở về là được.”
Tề Ngọc Yên thi lễ với Lý Cảnh, mỉm cười nói: “Dạ.”
Mấy ngày sau, ngày nào La Xảo Nhi cũng đi luyện cưỡi ngựa, không tới tìm Tề Ngọc Yên nữa, nàng cũng được yên tĩnh hơn rất nhiều. Trừ bỏ mỗi ngày phải chơi một ván cờ với Lý Cảnh ra, chuyện còn lại khá là hài lòng.
Bất quá, mặc dù nàng không tình nguyện chơi cờ cùng Lý Cảnh, nhưng lúc hai người giao đấu, nàng cũng xuất hết toàn lực. Kỳ nghệ của hai người tương đương nhau, ngoại trừ sợ bị Lý Cảnh phát hiện mình giả xấu thì nàng cảm thấy chơi cờ cùng Lý Cảnh, kỳ thật cũng vui vui.
Không ngờ La Xảo Nhi có thể học được cưỡi ngựa trong năm ngày thật, được theo Lý Cảnh tới bãi săn bắn như ý.
Ngày đám Lý Cảnh tiến vào bãi sẵn, Tề Ngọc Yên và những người ở lại tiễn xuống tận chân núi Huyền Tước. Nhìn bóng lưng Lý Cảnh dần xa, trong lòng nàng không nói ra được cảm xúc lúc này. Bất chợt, một người thị vệ đột nhiên xoay đầu lại, liếc nhìn nàng.
     Là Chung Dục.
Nàng hoảng hốt, vội vã chuyển mặt ra chỗ khác, không muốn giao bất kì thứ gì với hắn nữa.
Tề Ngọc Yên nhớ lại cảnh ngộ kiếp trước của hai người, trong lòng vẫn sợ hãi không thôi. Kiếp này, nàng cố ý tránh né Chung Dục. Tuy rằng hầu hạ bên cạnh Lý Cảnh, nhưng hai người rất ít khi gặp được nhau, chứ đừng nói đến có quan hệ gì. Nàng luôn nghĩ, giữa hai người không có bất cứ liên quan nào, thì về sau mình có xảy ra chuyện gì, ít nhất cũng sẽ không liên lụy tới Chung Dục.
Những ngày không có Lý Cảnh ở hành cung Huyền Tước sơn, Tề Ngọc Yên sống vô cùng thoải mái nhàn nhã. Chỉ là thời gian trôi qua cũng thật nhanh chóng, chớp mắt đã qua mười ngày, đám Lý Cảnh săn bắn cũng trở về.
Bởi vì đã có cung nhân về hành cung Huyền Tước sơn báo tin từ trước, nên sớm tinh mơ hôm đó, Tề Ngọc Yên và những người ở lại cùng nhau đứng dưới chân núi Huyền Tước, chờ đám người Lý Cảnh trở về.
Đợi đến thời điểm gần trưa, đội kỵ mã xuất hiện từ phía xa xa. Mặc dù cách khá xa, nàng vẫn có thể nhìn thấy trong sự bao vây của đám người nổi bật lên bộ đồ vàng nhung của Lý Cảnh. Đoàn ngựa càng lúc càng gần, vẻ mặt hào hứng của hắn cũng ánh vào đáy mắt Tề Ngọc Yên. Xem ra lần này hắn đi săn, thu hoạch được rất nhiều.
Ngoại trừ Lý Cảnh mặc cả người màu vàng óng, ở giữa một đám nam nhân mặc đồ màu xanh màu đen, là La Xảo Nhi trong bộ đồ săn bắn màu đỏ tươi cực kỳ thu hút ánh nhìn. Chỉ thấy nàng ngồi trên lưng ngựa, gương mặt trong veo như nước hơi phớt hồng, tựa như quả đào mật chín, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.Có vẻ mấy ngày qua nha đầu kia sống rất vừa ý.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của La Xảo Nhi, Tề Ngọc Yên cảm thấy tinh thần của mình cũng sảng khoái hơn. Ở chung mấy ngày nay, trong lòng nàng cực kỳ thích tiểu cô nương này. Kiếp trước hai người không qua lại, không ngờ tới kiếp này, ma xui quỷ khiến lại thành tỷ muội tốt.
Nàng tủm tỉm cười nhìn La Xảo Nhi, đột nhiên, nàng thấy ánh mắt của La Xảo Nhi len lén liếc về phía Lý Cảnh, trên mặt thấp thoáng lộ ra tâm tư cô gái nhỏ.
Thấy tình cảnh này, lòng Tề Ngọc Yên chùng xuống. La Xảo Nhi vốn được sủng ái, lần đi này, sợ rằng mối quan hệ với Lý Cảnh lại tiến gần thêm một bước? Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy tươi cười trên mặt mình càng lúc càng gượng gạo.
Đợi đoàn kỵ mã sắp tới trước mặt, nàng dần dần phát hiện ánh mắt của La Xảo Nhi có chút không đúng. Hướng ánh mắt của nàng khóa chặt, hình như không phải là Lý Cảnh, mà là một thị vệ trẻ tuổi bên cạnh Lý Cảnh, Chung Dục.
Đến khi Tề Ngọc Yên phát hiện ra bí mật này, tim bất chợt bị quất mạnh một cái. Kết cục của Chung Dục kiếp trước, nàng luôn nhớ rõ ràng. Chẳng lẽ kiếp này, coi như không có mình, hắn vẫn không trốn thoát khỏi vận mệnh kiếp trước ư?
Mắt thấy Lý Cảnh đã tới trước mặt, Tề Ngọc Yên vội thu lại nghi ngờ trong lòng, xuất hiện trước mặt Lý Cảnh, vẫn là ý cười ngập mắt.
Lý Cảnh tới gần, liền xuống ngựa. Tề Ngọc Yên nhanh chóng nghênh đón, thi lễ với Lý Cảnh: “Tần thiếp cung nghênh Hoàng thượng.”
Lý Cảnh miễn lễ cho nàng, tỉ mỉ nhìn nàng rồi cười nói: “Tề quý nhân, lần này ngươi không đi, thật là phí. Phong cảnh trên thảo nguyên rất nên thơ, suýt chút nữa La tiểu nghi không chịu trở về rồi.”
     
“Hoàng thượng, tần thiếp đâu dám không về chứ? Là do tần thiếp thấy Hoàng thượng thích thú nên mới muốn ở thêm vài ngày thôi.” La Xảo Nhi ở bên hé môi cười nói, sau đó bước tới kéo tay Tề Ngọc Yên, cười nói: “Chẳng qua, Tề tỷ tỷ, đúng là tỷ nên đi. Thảo nguyên kia trời cao đất rộng, có thể bắt gặp được kỳ hoa dị thảo khắp nơi, tỷ mà đi chắc chắn sẽ thích.”
Tề Ngọc Yên thản nhiên cười nói: “Đành chịu thôi, lần này La tiểu nghi chơi vui là được. Lúc nào tiểu nghi rảnh rỗi, tới kể cho tỷ vài chuyện hay ho trên thảo nguyên là tỷ thấy đủ rồi.”
“Được, muội rảnh sẽ tới kể tường tận cho Tề tỷ tỷ! Tỷ nghe xong chắc chắn sẽ hối hận vì đã không đi.” Nói tới đây, La Xảo Nhi cười toe toét.
Tề Ngọc Yên mỉm cười, vừa ngẩng đầu, lại chạm mắt với Lý Cảnh.
Ánh mắt hai người giao nhau, Lý Cảnh hơi xao động, sau đó cười nói với Tề Ngọc Yên: “Phải rồi, đêm nay sẽ có khánh công yến* ở Tể An điện, trong tiệc sẽ dùng chính những con mồi chúng ta săn được lần này, Tề quý nhân cũng đến nhé. Không đi săn bắn thì nếm món ăn cũng được.”
(Khánh công yến: tiệc mừng hoạt động thuận lợi.) 
“Tạ ân điển Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên đáp.
“Vậy thì Trẫm về thay áo quần trước.” Dứt lời, Lý Cảnh đi về phía cung nội.
“Cung tiễn Hoàng thượng.” Cả đám người hành lễ hô.
Lúc Tề Ngọc Yên đứng dậy thì Lý Cảnh đã vào trong. Nàng quay đầu, cười nói với La Xảo Nhi: “Chi bằng, tỷ theo La tiểu nghi về cung thay đồ nhé?”
“Vâng.” La Xảo Nhi cười tươi rồi kéo Tề Ngọc Yên đi về phía Minh Thiện điện.
Về chính sảnh của Minh Thiện điện, Tề Ngọc Yên chờ ở gian ngoài. La Xảo Nhi vào phòng trong cởi trang phục săn bắn, đổi sang chiếc váy yên la thêu hoa màu xanh biếc, bớt đi vài phần anh dũng, thêm nhiều đoan trang xinh đẹp.
Tề Ngọc Yên đưa mắt nhìn La Xảo Nhi, mỉm cười nói: “Vừa rồi ta thấy La tiểu nghi cưỡi ngựa rất thuần thục. Không nghĩ tới trong thời gian ngắn ngủi mà muội có thể cưỡi giỏi như vậy, xem ra, thị vệ dạy muội cưỡi ngựa cần phải được ban thưởng hậu hĩnh mới được. Không biết là vị thị vệ nào đã dạy La tiểu nghi thế?”
La Xảo Nhi thắt đai lưng thành bông hoa bên hông, sau đó xoay đầu lại, cười với Tề Ngọc Yên: “Thị vệ dạy muội cưỡi ngựa, Tề tỷ tỷ cũng quen đó, chính là Chung thị vệ Chung dục đấy. Nếu Tề tỷ tỷ cũng muốn học cưỡi ngựa, hôm khác gọi Chung thị vệ tới dạy tỷ là được.” Lúc nói chuyện, hai má ửng hồng như say, ánh mắt rực sáng.
Tề Ngọc Yên vừa nhìn vẻ mặt của La Xảo Nhi, càng xác định suy đoán trong lòng mình. Nhưng lại không biết muội ấy nảy sinh tình cảm tự bao giờ. Là lúc dạy muội ấy cưỡi ngựa, hay là chuyến đi tới bãi săn lần này?


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.