Sẽ chẳng có điều gì đau đớn hơn việc tận mắt nhìn người mình yêu cất bước rời đi.
Phải khó khăn như thế nào mới có thể chấp nhận việc để người con gái mình yêu rời đi chứ? Mạc Diễm không thể diễn tả thành lời, anh chỉ biết bản thân đã như người mất đi linh hồn, thừ người đứng nhìn theo hướng cô rời đi rất lâu.
Đến khi đôi chân anh mỏi nhừ, anh vẫn không chịu từ bỏ.
Vậy là… kết thúc rồi sao?
Anh đã sai và lại tiếp tục sai. Phải làm sao thì mọi chuyện mới có thể đúng, mới có thể đi vào quỹ đạo như bình thường?
Anh đứng giữa căn phòng khách, quay đầu lại nhìn căn nhà quen thuộc mà mình đã ở trong suốt thời gian qua. Từng nơi từng chỗ đều là kỉ niệm của hai người bây giờ còn đâu? Chỉ mới hơn một tiếng trước, anh và cô còn nói chuyện rất thân mật, thậm chí anh còn tưởng tượng về cả một tương lai tươi sáng đầy hạnh phúc giữa hai người.
Đúng là… điên thật rồi!
Cánh cửa nặng nề khép lại, đóng luôn cả chuyện tình giữa đôi ta.
Em và anh, liệu chúng ta có còn cơ hội để trở về điểm bắt đầu?
Sẽ không phải là như những người xa lạ cùng đi trên một đoạn đường, cũng không phải là lữ khách dừng chân. Chúng ta sẽ còn cơ hội dừng chung một điểm chứ?
Liệu… có thể không?
…
Cốc… cốc… cốc…
“Vào đi!”
Cạch!
“Chà! Mạc Diễm cậu vẫn còn đang làm việc à?” Trịnh Vương Niên mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471160/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.