Sáng hôm sau vẫn như thường lệ, Mạc Diễm rời nhà đi làm. Đến gần trưa, trong lúc kiểm tra tài liệu anh lại phát hiện ra đã thiếu mất cái gì đấy.
Tệp tài liệu mà hôm qua anh làm đang dở rồi vứt sang một bên đâu rồi?
Mạc Diễm ôm trán thở dài, đưa mắt nhìn qua chiếc đồng hồ kiểu cách hiện đại treo trên tường. Sắp tới giờ cơm trưa rồi, hay là…
Vừa nghĩ trong đầu thì tay anh đã ngay lập tức cầm chiếc điện thoại trên tay. Bản thân không kìm được mà tủm tỉm cười, anh không hề lợi dụng chuyện này để được ăn cơm trưa cùng cô đâu nhé.
Chẳng mất mấy thời gian thì đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng nói dịu dàng quen thuộc của người con là gái lọt vào bên tai anh.
“Ừm Mạc Diễm, em nghe đây.”
Khuôn mặt Mạc Diễm bỗng giãn ra, ánh mắt cũng vì vậy mà trở nên dịu dàng hơn.
“Em đang làm gì vậy? Vẫn đang nghiên cứu sao.”
Phù Trân đứng thẳng người, duỗi duỗi cái eo đau nhức sau một hồi lâu ngồi trên ghế.
“Vâng!”
“Anh có thể nuôi em được.” Anh cất giọng đầy mị hoặc mang theo dụ dỗ. Lời này Mạc Diễm nói ra cũng không phải là ngoa vì với một người nắm trong tay cơ ngơi hiện tại như anh, lại thêm phần của ông Tống đang có thì đừng nói nuôi cô, nuôi tầm 100 người như cô cũng có khả năng. Người khác nghe được có lẽ sẽ rất vui và ngay lập tức đồng ý mà nhờ anh giúp đỡ nhưng với một người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471158/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.