Giọng nói tuy nhỏ và yếu ớt của cô lại có sức nặng to lớn với người ở bên trong. Hành động giơ tay lên chuẩn bị gạt bỏ đồ đạc còn trên kệ tủ khựng lại, anh không lập tức quay đầu nhìn về phía cô mà chần chừ do dự.
Phù Trân như người hoá đá, chôn chân tại chỗ dương mắt nhìn chằm chặp vào bóng lưng của anh. Cả hai gần như là đang đấu tranh tâm lí trong thầm lặng.
Cuối cùng, anh cũng có động tĩnh. Mạc Diễm thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, lớp mặt nạ vô hại đã được anh thành công đeo lên.
“Phù Trân! Anh đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm nhé?”
Anh bình tĩnh cất giọng, nhấc bước đi về phía cô. Một chút cũng chẳng để tâm, dường như chuyện xảy ra vừa rồi đều không liên quan đến anh. Nếu không phải anh đang tiến về phía cô, đỡ cô khỏi những mảnh thủy tinh gần bên chân và căn phòng lộn xộn như vừa bị một trận bão quét qua thì cô thật sự hoài nghi bản thân mình đã tự lầm tưởng.
Đây không phải tưởng tượng, đây mới chính là thực tại.
Không chờ được đến chỗ ngồi cô đã nắm lấy khuỷu tay của anh, nghiêm nghị cất lời.
“Mạc Diễm… chuyện này là sao?” Anh từng hứa với cô là sẽ không như vậy nữa, sẽ không đập phá đồ như tên điên loạn thế này rồi cơ mà. Lời hứa của anh… rốt cuộc là đáng giá bao nhiêu?
“Chuyện gì chứ?”
“TỐNG MẠC DIỄM!”
“Anh… xin lỗi!” Mạc Diễm cúi đầu khiến cô không thể trông thấy biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471144/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.