Chương trước
Chương sau
~~ Tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện đứa trẻ đó không phải là con ruột của Triệu Miên ~~

- -----------------------------------------

Thẩm Bất Từ do dự không biết có nên ngăn Ảnh Vương điện hạ tiết lộ quá nhiều thông tin liên quan đến Bệ hạ cho Bắc Hằng Vương biết hay không, nhưng Điện hạ nói cũng không sai, Bệ hạ có ý định chiêu cáo với thiên hạ về sự ra đời của tiểu hoàng tử, để khắp nơi ăn mừng. Khi bọn họ rời khỏi Thượng Kinh, người dân ở Thượng Kinh đã biết về việc "Sủng phi dân thường sinh ra hoàng tử", chuyện này chắc hẳn chẳng bao lâu sẽ lan truyền khắp Cửu Châu, Bắc Hằng Vương sớm muộn cũng sẽ biết.

Ngoài ra, không chỉ Ảnh Vương điện hạ, y cũng có chút tò mò, Bắc Hằng Vương sẽ phản ứng thế nào vớichuyện này.

Y đã chứng kiến toàn bộ quá trình Bệ hạ và Bắc Hằng Vương sau khi thành niên gặp gỡ nhau, tìm hiểu nhau, hứa hẹn với nhau. Trong mắt y, Bắc Hằng Vương bề ngoài có vẻ buông thả không câu nệ, vô cùng tuỳ hứng, thực ra bên trong là một người cực kỳ bình tĩnh lạnh lùng.

Ngài ấy thoải mái nói cười, buồn vui hờn giận, nhưng lại rất hiếm khi thực sự mất kiểm soát cảm xúc. Về điểm này, Bệ hạ, người luôn theo đuổi sự thành thục và ổn trọng, hơi kém ngài ấy một chút.

Bệ hạ từng nói về Bắc Hằng Vương: "Lúc Ngụy Chẩm Phong hoàn toàn tức giận thì giống như trở thành một người khác."

Mà hiện giờ, cái người nắm quyền lực thực sự của Bắc Uyên này còn lâu mới đến trạng thái hoàn toàn tức giận. Y chỉ là hơi sửng sốt, vẻ mặt tỏ ra nghi ngờ: "Hả?"

Triệu Lâm thấy Ngụy Chẩm Phong cuối cùng cũng không còn giọng điệu lão luyện, kiểm soát hoàn toàn cục diện kia nữa, trong lòng cảm thấy sảng khoái một cách kỳ lạ. Cậu không ghét bỏ Ngụy Chẩm Phong, nhưng cậu chính là thích nhìn bộ dạng Ngụy Chẩm Phong thần hồn điên đảo, không thể kiềm chế vì Hoàng huynh của mình.

Bởi vì, cậu đã nhìn thấy Hoàng huynh thất hồn lạc phách và không cách nào tự khống chế vì Ngụy Chẩm Phong, cậu hy vọng Ngụy Chẩm Phong cũng có thể dùng tình yêu ngang bằng đáp lại Hoàng huynh của cậu. Hoặc là nói, cậu hy vọng Ngụy Chẩm Phong là người lún sâu hơn.

Triệu Lâm nói ra sự thật mà không hề cảm thấy tội lỗi: "Hoàng huynh của ta đã làm phụ hoàng, ta đã làm hoàng thúc."

Ngụy Chẩm Phong vẫn không có phản ứng đặc biệt gì lớn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc không thể che giấu đối với Triệu Lâm: "Nhìn ta dễ lừa lắm hả?"

Triệu Lâm nói: "Không tin ta thì hỏi Thẩm Bất Từ đi."

Ngụy Chẩm Phong nhìn về phía Thẩm Bất Từ. Thẩm Bất Từ không nói một lời, coi như là ngầm thừa nhận.

Lời đã nói đến mức này rồi, Ngụy Chẩm Phong vẫn bình tĩnh như vậy. Triệu Lâm nhớ lại cảnh tượng Hoàng huynh ở ngay trước mặt mình, không quan tâm đến nghi thái lao vào vòng tay Ngụy Chẩm Phong, lồng ngực uất ức một trận.

Xong rồi, chẳng lẽ Hoàng huynh của cậu mới là người lún sâu hơn sao?

Ngụy Chẩm Phong trầm tư một chút, hỏi: "Triệu Miên là nhận nuôi hay nhận thừa tự một hoàng tử à?"

Trước đây y đã từng nhắc đến chuyện con cái với Triệu Miên, mỗi lần nhắc đến là Triệu Miên sẽ tức giận rút kiếm, vừa đuổi theo chém y vừa nhấn mạnh rằng mình không thể có thai, vì vậy y mới nói bọn họ sau này có thể nhận thừa tự một đứa nhỏ từ trong dòng dõi tông thất.

Triệu Miên mới lên ngôi không lâu, có một hoàng tử có thể chứng minh hắn có người kế vị, sẽ có lợi cho sự ổn định của giang sơn.

Chính là như thế, không có khả năng nào khác.

Triệu Lâm há miệng, muốn nói cho Ngụy Chẩm Phong biết tiểu hoàng tử là con ruột của Hoàng huynh hắn, nhưng Thẩm Bất Từ ngăn lại: "Phải hay không phải, Vương gia có thể về đến Thượng Kinh tự mình hỏi Bệ hạ."

Giọng điệu của Ngụy Chẩm Phong trở nên có chút cáu kỉnh: "Ngươi không có miệng hả, tại sao bây giờ không thể nói cho ta biết."

Thẩm Bất Từ nói: "Bệ hạ có khẩu dụ, chuyện xảy ra trong nửa năm qua, ngài muốn tự mình nói cho Vương gia biết."

Ngụy Chẩm Phong trầm mặc, cảm xúc trên mặt khó phân biệt. Hồi sau, y đột nhiên mỉm cười, làm như không có chuyện gì: "Được, đến lúc đó bổn vương sẽ trực tiếp hỏi hắn." Nói xong, đi về phía quán trọ, "Bổn vương muốn đi ăn chút gì đó, nếu muốn đi cùng thì theo ta."

Triệu Lâm cứng đờ ngay tại chỗ, không thể tin được: "Ngụy Chẩm Phong thế mà còn cười được? Còn có tâm tình ăn cơm?"

Thẩm Bất Từ nhìn bóng lưng Ngụy Chẩm Phong, nói: "Bởi vì Bắc Hằng Vương tin Bệ hạ, không tin Vương gia."



Triệu Lâm buồn bực không thôi. Ngụy Chẩm Phong thông minh, nhưng Hoàng huynh cũng rất thông minh nha. Tâm trạng của Hoàng huynh hoàn toàn bị Ngụy Chẩm Phong nắm trong lòng bàn tay, Ngụy Chẩm Phong thì hay rồi, nghe chuyện đứa con chấn động như vậy vẫn có thể bình tĩnh thế kia, tâm thái còn ổn định hơn Nga Mi Sơn.

Ngụy Chẩm Phong lần này tới Thượng Kinh, không phải một thân một mình, bên người còn mang theo đám người Kỷ Xung. Khi nhóm người đi ngang qua quán trọ, Ngụy Chẩm Phong nhận ra con ngựa Truy Phong, đoán rằng Triệu Lâm đang ở gần đó, nên mới xảy ra việc vừa rồi.

Kỷ Xung đang đợi nguyên tại chỗ thấy sắc mặt Vương gia không ổn lắm, liền hỏi: "Vương gia không tìm được Ảnh vương điện hạ sao?"

Ngụy Chẩm Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo, tự mình nói: "Triệu Miên có tiểu hoàng tử à?"

Kỷ Xung vô cùng kinh ngạc, buột miệng nói: "Ai sinh?"

Ngụy Chẩm Phong chậm rãi nói: "Nghe nói là một phi tử dân thường."

Kỷ Xung sau khi qua cơn kinh ngạc, vội vàng an ủi Vương gia nhà mình: "Tình bạn của Tĩnh đế đối với Vương gia rõ như ban ngày, chắc chắn không phải hư tình giả ý. Thuộc hạ cho rằng, Tĩnh đế nhất định có nỗi khổ tâm riêng."

Ngụy Chẩm Phong nheo mắt lại: "Cho nên, ngươi cho rằng đây là sự thật?"

Kỷ Xung ngơ ngác: "Chuyện này không phải Vương gia nói với thuộc hạ sao, chẳng lẽ không phải là sự thật?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Ta đang hỏi ngươi có thể nào xảy ra loại chuyện này không."

Kỷ Xung cẩn thận cân nhắc lời lẽ: "Vương gia, hắn là hoàng đế Nam Tĩnh, hoàng đế há có thể không có người nối dõi? Nếu hắn vì thiên thu vạn đại của giang sơn xã tắc mà sinh con với nữ tử, thuộc hạ cho rằng.... không phải là không thể lý giải."

Con ngươi Ngụy Chẩm Phong co lại, trong mắt một mảnh u ám: "Vì giang sơn xã tắc sao?"

Y biết rất rõ, trong lòng Triệu Miên, giang sơn xã tắc vĩnh viễn đứng ở vị trí số một, Triệu Miên sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Nam Tĩnh, y nhiều nhất cũng chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai.

Bất cứ điều gì..... bao gồm cả việc hy sinh y sao?

Nhưng hoàng thất Nam Tĩnh khác với hai nước còn lại. Phụ hoàng của Triệu Miên yêu cầu y chung thuỷ một đời, chẳng lẽ đối với con trai mình thì không có yêu cầu này sao?

Bình tĩnh suy nghĩ, toàn bộ sự việc chỗ nào cũng có điểm nghi vấn, y sẽ không tin.

Nhưng tâm trí y bối rối đến mức không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Kể từ khi chia tay vào Tết Thượng Nguyên năm ngoái, cả một năm, số lần y và Triệu Miên gặp mặt nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, lần trở về này chính là nửa năm không gặp, thời gian đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

Triệu Miên là vua một nước, chỉ cần hắn muốn, tất cả mỹ nhân ở Nam Tĩnh đều thuộc về hắn.

Thân phận đế vương đã chú định Triệu Miên không thể nào thuộc về sở hữu của một người, nhưng y cứ đương nhiên cảm thấy Triệu Miên là của riêng một mình y.

Bây giờ nghĩ lại, có phải y hơi quá tự tin rồi hay không?

Ngụy Chẩm Phong mơ hồ cảm giác được cảm xúc của mình sắp thoát khỏi sự khống chế của y. Sau khi lớn lên, cảm xúc của y chỉ từng mất khống chế hai lần, một lần khi biết được sự thật về cái chết của mẫu phi, còn một lần nữa chính là ở núi Nam Cung, y cho rằng Triệu Miên muốn giết mình.

Y phải gặp Triệu Miên càng sớm càng tốt, nghe chính miệng Triệu Miên nói ra chân tướng của sự việc. Nếu không, cho dù biết việc sinh con có thể không có thật, y cũng không thể nào ung dung được.

Ngụy Chẩm Phong ra quyết định: "Lập tức xuất phát đi Thượng Kinh."

Kỷ Xung do dự nói: "Nhưng mà vết thương của Vương gia ngài.... không phải ngài nói, nếu Bệ hạ nhìn thấy ngài lại bị thương, nhất định sẽ mắng ngài hay sao."

"Mắng thì mắng đi." Ngụy Chẩm Phong trầm giọng nói: "Bổn vương bị hắn mắng còn ít sao."

Nhóm người Nguỵ Chẩm Phong thu dọn xong đồ đạc, lúc đi ra khỏi quán trọ thì đụng ngay mặt Triệu Lâm và Thẩm Bất Từ. Triệu Lâm nhìn thấy bao hành lý trong tay bọn họ, liền hỏi Ngụy Chẩm Phong: "Không phải ngươi nói muốn ăn cơm sao?"



"Ăn xong rồi." Ngụy Chẩm Phong thản nhiên nói, "Đi trước một bước."

Triệu Lâm ngạc nhiên nói: "Ngươi còn muốn đi đâu nữa? Ngươi phải cùng chúng ta đi Thượng Kinh gặp Hoàng huynh của ta á!"

Ngụy Chẩm Phong liếc nhìn Triệu Lâm một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi lãng phí thêm một lời với bổn vương, thì bổn vương sẽ gặp hắn trễ thêm một lúc, hiểu không?"

Triệu Lâm cảm nhận được sự khác thường của Ngụy Chẩm Phong, nhịn không được hỏi: "Ngươi đang gấp gáp à."

Ngụy Chẩm Phong khẽ mỉm cười: "Không có."

"Vương gia xin dừng bước." Thẩm Bất Từ nhìn bọc hành lý trên vai Kỷ Xung, "Không biết sách bảo phong phi của Nam Tĩnh ta hiện giờ có bên người Vương gia hay không."

Sắc mặt Ngụy Chẩm Phong hơi thay đổi: "Ngươi hỏi vậy là ý gì."

Thẩm Bất Từ nói: "Bệ hạ có chỉ, thu lại sách bảo phong phi của Vương gia, giáng xuống làm Tần."

Trong mắt Ngụy Chẩm Phong đột nhiên hiện lên một tia sắc lạnh, gằn từng chữ: "'Bệ hạ có chỉ?"

"Đúng đúng đúng, ta suýt nữa quên mất chuyện này." Triệu Lâm nói: "Ta có thể chứng minh, đây là nguyên văn lời nói của Hoàng huynh ta."

Sắc mặt Ngụy Chẩm Phong âm trầm đến đáng sợ, cơn tức giận trong nháy mắt đốt cháy sạch sẽ lý trí của y.

Triệu Lâm và Nguỵ Chẩm Phong quen biết nhau từ nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy y lộ ra biểu tình này, người không biết còn tưởng rằng thứ Thẩm Bất Từ đòi không phải là sách bảo phong phi của Nam Tĩnh, mà là ngọc tỷ của Hoàng đế Bắc Uyên.

Nhưng Thẩm Bất Từ thì cho rằng, cho dù thứ Bệ hạ thật sự đòi là ngọc tỷ của Bắc Uyên, Ngụy Chẩm Phong cũng không đến nỗi có phản ứng lớn như vậy.

Ngụy Chẩm Phong mỉm cười, trong giọng nói đã mang theo cơn tức giận lạnh lẽo: "Nếu bổn vương muốn kháng chỉ thì sao."

Thẩm Bất Từ nói: "Vậy thuộc hạ chỉ có thể đắc tội Vương gia."

Lời vừa dứt, Thẩm Bất Từ bất ngờ tấn công Ngụy Chẩm Phong mà không hề báo trước. Kỷ Xung ở bên cạnh gấp gáp kêu lên: "Vương gia cẩn thận!"

Ngụy Chẩm Phong tỏ ra vô cùng thiếu kiên nhẫn, làm như cảm thấy đánh nhau như vậy không những vô nghĩa mà còn lãng phí thời gian, y đứng bất động.

Thẩm Bất Từ không hiểu tại sao Ngụy Chẩm Phong lại không né. Ngay khi thanh kiếm của y chuẩn bị đâm trúng Ngụy Chẩm Phong, một vệt sáng lạnh lẽo lóe lên, động tác của Thẩm Bất Từ lập tức khựng lại, dừng lại sát sao ngay trước mặt Ngụy Chẩm Phong.

Hai người đứng đối diện nhau, Thẩm Bất Từ nhìn xuống vết cắt nông do lưỡi dao cứa trên cánh tay, nói: "Thì ra, Vương gia không phải đánh không lại ta."

Ngụy Chẩm Phong thu hồi chủy thủ, lời ít ý nhiều: "Vì mạng sống, tất cả đều có thể chiến đấu."

Thẩm Bất Từ như có điều suy nghĩ: "Nói như vậy, trước đây Vương gia chưa từng đánh nhau nghiêm túc với ta sao."

"Ngươi là người của Triệu Miên, tại sao bổn vương phải nghiêm túc với ngươi."

"Vậy tại sao bây giờ Vương gia lại muốn nghiêm túc với ta?"

Ngụy Chẩm Phong trào phúng nói: "Nếu Triệu Miên đã cấp danh phận cho ta, chính là người của ta. Hiện giờ hối hận muốn thu hồi lại, không tránh khỏi quá ngây thơ rồi."

Triệu Lâm lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi vẫn là người có thân phận, chức Tần cũng là chủ một cung chứ bộ."

Ngụy Chẩm Phong không để ý đến Triệu Lâm, y xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: "Triệu Miên rốt cuộc có ý gì, bổn vương sẽ đích thân hỏi hắn. Tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện đứa nhỏ kia không phải là con ruột của Triệu Miên, bổn vương không khoan dung độ lượng như các ngươi nghĩ đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.