Triệu Miên đã chọn Vĩnh Ninh cung làm tẩm cung sau khi hắn đăng cơ. Vĩnh Ninh cung cách Cần Chính điện, nơi hắn xử lý công việc và gặp gỡ các đại thần gần nhất, khoảng cách đi lại gần như không có.
Ngày cuối cùng trước đại lễ đăng cơ, trên dưới Đông Cung đều bận rộn với việc dời cung. Bạch Du nhớ tới mệnh lệnh của Thái tử Điện hạ, thu dọn thoả đáng tất cả những thứ liên quan đến tiểu Vương gia Bắc Uyên, chuẩn bị bỏ vào trong rương, tránh để Điện hạ nhìn thấy sẽ bực mình.
Rất nhiều đồ đạc của tiểu Vương gia để trong tẩm cung của Thái tử, lúc Bạch Du đang sắp xếp thì tình cờ bị Thái tử Điện hạ nhìn thấy. Điện hạ hỏi nàng đang làm gì, Bạch Du nói sự thật: "Quần áo của tiểu Vương gia đều để ở chỗ này của ngài, thuộc hạ giúp ngài cất đi."
Tấm mắt Triệu Miên lướt qua từng bộ hoa phục mà Ngụy Chẩm Phong đã mặc, phần lớn là hắn đưa cho Ngụy Chẩm Phong, kêu Ngụy Chẩm Phong mặc cho hắn xem. Ngoài những thứ này, còn có chiếc gối mềm mà Ngụy Chẩm Phong từng ngủ, dây buộc tóc từng xài, lược gỗ từng dùng.
Ngụy Chẩm Phong chỉ ở Đông Cung có mười ngày thôi, thế mà để lại nhiều thứ như vậy.
Cánh mũi Triệu Miên nhúc nhích, hỏi: "Ngươi có cảm nhận được mùi gì không."
Bạch Du hít sâu một hơi: "Không có á."
Triệu Miên nhẹ giọng nói: "Có chút giống với cảm giác trên người Ngụy Chẩm Phong."
Như bóng trăng nhợt nhạt sau cơn mưa mùa hạ, sạch sẽ và trong trẻo.
Bạch Du cười nói: "Rất nhiều người sau khi mang thai khứu giác trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, Điện hạ có lẽ cũng giống như vậy."
Triệu Miên im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Tạm thời gác những thứ này sang một bên, ngươi đi lấy ô mai cho Cô."
Khi Triệu Kỳ tìm thấy Triệu Miên ở tẩm cung của Đông Cung, Triệu Miên đang ngồi phát ngốc giữa đống quần áo, rất lâu không phát hiện phụ hoàng đã đến.
Triệu Kỳ khẽ ho một tiếng để biểu thị sự hiện diện của mình. Triệu Miên hoàn hồn lại, đứng dậy nói: "Sao phụ hoàng đến đây, bên ngoài lại không thông truyền một tiếng."
"Trẫm đến đây để gặp ngươi một chút, là Trẫm kêu bọn họ không cần thông truyền." Triệu Kỳ đến gần hơn mới phát hiện những bộ quần áo này hình như không phải của Miên Miên, trong đó có một bộ ông từng nhìn thấy ở trên người Nguỵ Chẩm Phong, chính là bộ mà Nguỵ Chẩm Phong đã mặc khi dùng bữa cùng với bọn họ.
Vẻ mặt Triệu Kỳ lập tức trở nên phức tạp, ngập ngừng nói: "Miên Miên à, ngươi đây là...... đang xây tổ sao."
Triệu Miên không hiểu câu hỏi của phụ hoàng lắm. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang bị bao vây bởi đồ đạc của Ngụy Chẩm Phong, mà khi loài chim dùng cành cây và lông động vật xây tổ là để chọn nơi thích hợp cho việc ấp trứng, hai chuyện này có mối quan hệ gì sao.
"Không có xây tổ, nhi thần là đang suy nghĩ một chút." Triệu Miên hơi dừng lại, bổ sung nhằm che giấu: "Nhi thần đang nghĩ tới việc đăng cơ."
Triệu Kỳ nói "Ồ ồ" lên hai tiếng: "Vậy thì tốt." Ông kéo tay Triệu Miên, dẫn con trai ra khỏi đống đồ đạc của Nguỵ Chẩm Phong. Hai cha con ngồi xuống bên cạnh bàn, Triệu Kỳ bày ra dáng vẻ của người từng trải qua, nói: "Miên Miên, ngươi đừng khẩn trương, ngày mai phụ hoàng, phụ thân với lại a Lâm sẽ luôn ở bên ngươi. Lễ Bộ đã sắp xếp xong mọi việc, ngươi chỉ cần làm theo quy trình là được."
Triệu Miên nhìn phụ hoàng, thầm nghĩ phụ hoàng không phải đã trải qua đó sao.
Vua của một nước có con, bản thân mang thai lại còn là vua của một nước, từ xưa đến nay cũng chỉ có hai cha con bọn hắn.
Nhìn thế này, bụng của phụ hoàng vẫn rất phẳng.
Triệu Miên và phụ hoàng trò chuyện một lúc về việc đăng cơ, tiếp đó nói đến chuyện muội muội mới tập đứng, cuối cùng rất tự nhiên mà chủ đề kéo đến việc Thiên tử mang thai sinh con.
Triệu Miên hỏi: "Phụ hoàng, người từng nói, trước khi người mang thai con chưa từng nghĩ rằng mình sẽ sinh con, đúng không?"
"Không phải vậy sao." Triệu Kỳ nhớ lại tâm trạng lúc đó của mình, cái cảm giác kinh khủng đó vẫn còn hiện rõ mồn một như cũ trong đầu ông, "Thành thật mà nói, trước khi mang thai ngươi, Trẫm hoàn toàn không tin nam nhân có thể sinh con."
Triệu Miên lại hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao sau đó phụ hoàng lại mong đợi sự ra đời của con như vậy?"
Triệu Kỳ không chút nghĩ ngợi nói: "Bởi vì ngươi là huyết mạch của Trẫm và Tiêu Thế Khanh."
Triệu Miên hơi sửng sốt: "Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy." Triệu Kỳ hiện ra vẻ mặt tươi cười, "Miên Miên ngươi biết không, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi sau khi ngươi sinh ra, cảm giác thật thần kỳ nha, làm sao có thể có người vừa giống Trẫm lại vừa giống Tiêu Thế Khanh được chứ."
Triệu Miên nhịn không được nói: "Nhưng phụ hoàng, người là Thiên tử mà."
Triệu Kỳ điềm nhiên nói: "Thứ nhất, có thai sinh con cũng không phải chuyện gì xấu hổ. Thứ hai, Thiên tử cũng là người, cũng có thể có con với người mình thích, đổi lại là con của người khác thì Trẫm sẽ không sinh."
Mang thai sinh con... không xấu hổ sao. Người bình thường, nếu như có thai, đại đa số trường hợp đều là một chuyện vui đáng để chúc mừng, tại sao đến chỗ hắn đây, hắn lại vui mừng không nổi?
Rõ ràng hắn đang mang thai đứa con của hai người yêu nhau.
Chỉ vì hắn sắp trở thành Thiên tử sao? Nhưng như phụ hoàng đã nói, Thiên tử cũng là người.
Lời của phụ hoàng như ngọn đèn xua tan sương mù trong lòng Triệu Miên. Chỉ là có một điều, Triệu Miên hơi tò mò: "Phụ hoàng nói 'Đổi lại là con của người khác', chẳng lẽ còn khả năng đó sao?"
"Đương nhiên không có!" Triệu Kỳ dở khóc dở cười, "Không thể nói năng lung tung nha Miên Miên!"
Triệu Kỳ dùng xong bữa tối với Triệu Miên ở Đông Cung rồi mới quay về. Triệu Miên cùng bộ Lễ xác nhận quy trình đăng cơ vào ngày mai một lần nữa, cuối cùng nghỉ ngơi thật sớm ở tẩm cung.
Nếu không có gì bất ngờ, đây sẽ là đêm cuối cùng hắn ngủ ở Đông Cung.
Bạch Du bưng một chén thuốc bổ tới cho Thái tử Điện hạ, vốn tưởng rằng lại phải tốn một phen miệng lưỡi mới thuyết phục được Điện hạ uống, không ngờ Điện hạ lại không nói gì, nhanh chóng thoải mái uống hết thuốc bổ.
Triệu Miên trả chén thuốc lại cho Bạch Du, thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, hỏi: "Làm sao."
Bạch Du cười nói: "Không có gì. Điện hạ uống thuốc rồi đi nghỉ ngơi sớm một chút, thuộc lui xuống trước." Bạch Du vừa xoay người lại, thì nhìn thấy thanh kiếm Kinh Hồng do tiểu Vương gia tặng đang treo trên tường cạnh giường Điện hạ, vội vàng nói: "Tại sao thanh kiếm Kinh Hồng ở đây? Thuộc hạ lập tức lấy xuống."
Đêm khuya, Thái tử Điện hạ đã buồn ngủ thổi tắt hết đèn, vén chăn leo lên giường.
Chiếc giường lớn hắn ngủ hơn mười năm, trước giờ chưa từng có cảm giác trống trải, Ngụy Chẩm Phong chỉ đến ngủ mười ngày, lại khiến hắn sinh ra tâm tình gối chăn không biết chia sẻ cùng ai.
Nhưng, tối nay hắn cũng không tính là ngủ một mình.
"Ngủ thôi." Triệu Miên tự đắp chăn cho mình đàng hoàng, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, "Ngày mai, ngươi còn phải đăng cơ cùng với Cô."
Hôm sau, bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ nhàng.
Triệu Miên bước ra khỏi tẩm điện, người chào đón hắn là Tiêu Thế Khanh mặc trên người bộ triều phục nhất phẩm màu xanh lam. Đứng phía sau Tiêu Thế Khanh là một đám quan viên bộ Lễ, một người trong đó nâng bộ triều phục của Thiên tử trên tay, rũ mắt nói: "Cung thỉnh Điện hạ thay quần áo."
Long bào đã được chỉnh sửa, mặc lên người Thái tử Điện hạ rất vừa vặn, nhìn bụng của hắn không có chút xíu khác thường nào. Bạch Du thấy may mắn vì Điện hạ có thai chưa quá ba tháng, vẫn chưa lộ rõ, nếu không chiếc áo long bào cho ngày hè này cũng rất dễ làm lộ bí mật. Nàng cầm vương miện lên định đội cho Điện hạ, Tiêu Thế Khanh nói: "Để ta."
Thái tử Điện hạ vô cùng cao quý chủ động cúi đầu, cảm nhận được phụ thân đặt chiếc vương miện nặng trĩu lên đầu mình. Hắn nhìn nam nhân trước mặt từ phía sau chuỗi rèm ngọc, hầu kết nhẹ nhàng lăn lăn: "Phụ thân."
Triệu Miên chưa bao giờ gọi Tiêu thừa tướng là "phụ thân" trước mặt nhiều quan viên như vậy, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng với tư cách là Thái tử.
Tiêu Thế Khanh chỉnh vương miện ngay ngắn lại cho con trai lớn, nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu nói: "Đi thôi."
Giờ lành, Triệu Miên dẫn đầu bá quan văn võ đến Thái Miếu bái thiên địa, tế tổ tiên. Thiên tử tuyên thệ, thần thánh ma quỷ đều lắng nghe.
Sau đó, Triệu Miên đi đến Thái Thần điện. Triệu Kỳ cũng một thân long bào, đầu đội vương miện, đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, khoé miệng mang ý cười nhìn đứa con mà mình tự hào bước lên bậc thang, từng bước từng bước đi về phía ông.
Kinh hồng chí tôn, có thể khiến cảnh sắc của Cửu Châu phải khom lưng.
—— Đây chính là Miên Miên của ông.
Đại thần lễ nghi ở bên cạnh đọc chiếu thư thoái vị của Thượng hoàng và chiếu thư lên ngôi của tân đế. Sau đó, Triệu Miên tiếp nhận ngọc tỷ Nam Tĩnh, tượng trưng cho sự tôn quý và quyền lực tối cao, từ tay phụ hoàng.
Văn võ bá quan xếp hàng theo chức vị, thực hiện nghi lễ ba quỳ chín lạy. Giữa những tiếng hô lớn "Thiên thu vạn tuế", Triệu Miên ngồi trên long ỷ, sau lưng là hai con rồng khổng lồ uốn lượn cùng mây.
Long ỷ đứng lẻ loi ở chính giữa đại điện, một lần nữa chào đón chủ nhân mới.
Khi Triệu Miên giám quốc, đã ngồi ở vị trí thấp hơn long ỷ một bậc. Hôm nay hắn mới nhìn rõ, sự khác biệt của một bậc này rốt cuộc lớn đến mức nào.
Hắn ngồi ở chỗ cao nhất nhìn xuống quần thần, hắn nhìn thấy phụ thân, đệ đệ, thầy giáo....... Ngoại trừ phụ hoàng, tất cả những người mà hắn tôn kính, yêu thương bảo vệ lúc này đều là thần tử của hắn.
Lệnh vua không thể cãi, vị thế tối cao.
Ngày 6 tháng 7, Triệu Miên lên ngôi hoàng đế Nam Tĩnh, đổi niên hiệu thành "Thiên Sùng", tôn cha mình làm Thái Thượng hoàng, tổ mẫu Ôn thị làm Thái hoàng Thái hậu, phong đệ đệ làm Vương, tước hiệu là "Ảnh".
Cửu thiên xương hạp khai cung điện, vạn quốc y quán bái miện lưu.
(Một câu thơ của Từ Vương Vĩ nhà Đường, dịch nghĩa là 'Chín tầng trời cung điện mở cửa, sứ thần các nước cúi đầu bái lạy')
Đại lễ đăng cơ của Hoàng đế Nam Tĩnh quy trình phức tạp, tổng cộng phải kéo dài liên tục cả một ngày, ngày hôm nay Triệu Miên gần như không ăn một thứ gì.
Triệu Miên vẫn chưa cảm thấy đói và mệt, nhưng vật nhỏ trong bụng hắn hình như đói rồi, kéo theo hắn cũng cảm thấy đói. May mà đại lễ đăng cơ đã gần tới khúc cuối, nhịn thêm nửa canh giờ gặp gỡ các ngoại thần, là có thể bắt đầu cung yến.
Đại lễ đăng cơ lần này của Triệu Miên, Bắc Uyên, Đông Lăng và Nam Dương đều có sứ thần đến chúc mừng. Sứ thần Đông Lăng tặng các loại kỳ trân dị thảo và linh đan diệu dược độc đáo của Đông Lăng cho Hoàng đế Nam Tĩnh, có thể thấy lòng thành cầu hoà của bọn họ.
Nhưng khi đến lượt sứ thần Bắc Uyên ra yết kiến, Triệu Miên lại không nhìn thấy bóng dáng của Dịch Khiêm.
Một vị quan trẻ tuổi của Bắc Uyên đứng ra, tất cung tất kính nói: "Bệ hạ, thật không may Dịch đại nhân vì không quen thuỷ thổ nên hôm qua đã ngã bệnh ở dịch quán, mà các ngoại thần địa vị hơi thấp, thật sự không dám tặng quà cho bệ hạ. May thay, ở Thượng Kinh vẫn có một người có thể thay mặt Dịch đại nhân thực hiện quốc lễ của Bắc Uyên. Người này hiện tại đang đợi bên ngoài cung, xin bệ hạ cho phép nhập cung, để bày tỏ tâm ý của Bắc Uyên."
Triệu Miên gật đầu đồng ý: "Chuẩn."
Không lâu sau, một nam tử bước vào Thái Thần điện.
Người này mặc áo choàng màu đỏ thẫm của Bắc Uyên, tiêu sái tuấn mỹ, nguyệt lãng thanh phong, dưới mắt có một cặp nốt ruồi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt.
Trên đại điện, y khiến vạn ánh mắt chăm chú, xung quanh kinh diễm.
Nhưng ánh mắt của y, lại chỉ nhìn về phía một mình đương kim hoàng đế Nam Tĩnh: "Đã lâu không gặp, bệ hạ vẫn khỏe chứ."
Triệu Miên đồng tử co lại, tay trái vô thức đặt lên bụng dưới của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]