🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đêm hôm đó, hai người không hẹn mà cùng để mặc cho tình cảm chiến thắng lý trí.

Biết rõ thêm một đêm nữa cũng không thay đổi được cái gì, biết rõ sáng sớm mai thức dậy, bọn hắn vẫn phải đối mặt với sự chia ly y như thế, Ngụy Chẩm Phong vẫn ở lại.

Y bế Triệu Miên đi tắm, giúp hắn mặc quần áo, lau khô tóc cho hắn, đặt hắn vào trong chăn, sau đó tự mình cũng chui vào.

Hai người nằm mặt đối mặt, nhìn nhau, hơi thở đan xen, nói chuyện câu được câu chăng, cho đến khi mí mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ xâm chiếm.

Triệu Miên không biết Nguỵ Chẩm Phong đi khi nào. Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, trên gối đã không còn dấu vết của Ngụy Chẩm Phong. Hắn thẫn thờ hồi lâu, chậm rãi đưa tay ra, chạm vào chiếc gối mềm mà Ngụy Chẩm Phong đã ngủ, nhưng chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.

Lần này, Ngụy Chẩm Phong thật sự đã rời đi, hẳn là đợi sau khi hắn ngủ say mới đi.

Bút mực giấy nghiên tối hôm qua hắn nổi giận ném đầy sàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên mặt đất cũng không để lại dấu vết gì.

Đông Cung dường như trống trải vắng vẻ hơn thường ngày rất nhiều, kéo theo trái tim hắn cũng trống đi một mảnh.

May mà chỗ bị trống này không đến nỗi ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của hắn. Hắn nhớ rõ lịch trình ngày hôm nay của mình, hắn phải...... phải đi thỉnh an phụ hoàng trước.

Triệu Miên đến tẩm cung Ung Hoa của phụ hoàng, dùng bữa sáng với hai vị phụ phân.

Tẩm cung của tất cả các đời hoàng đế Nam Tĩnh đều là Ung Hoa cung, Triệu Kỳ cũng không ngoại lệ. Sau khi Triệu Miên lên ngôi, Ung Hoa cung theo lý sẽ trở thành tẩm cung của hắn.

Trong bữa ăn, Triệu Kỳ đề cập đến việc dời cung: "Trẫm nghĩ kỹ rồi, Miên Miên, đợi sau khi ngươi đăng cơ, trước tiên ta sẽ cùng tổ mẫu ngươi đến Yến Hoà viên sống một thời gian. Tổ mẫu của ngươi luôn muốn mang tiểu công chúa tới chỗ của bà để nuôi dưỡng, nói gì thì nói đám nam nhân chúng ta cũng không tiện nuôi một bé gái, Trẫm cũng chấp nhận rồi".

Yến Hoà Viên là một khu vườn hoàng gia của Nam Tĩnh, cảnh vật dễ chịu, phong cảnh thanh nhã, thích hợp nhất cho việc dưỡng lão hoặc dưỡng bệnh. Khu vườn lại ở ngay cạnh cung điện, chuyển qua đó ở sẽ không cản trở việc lên triều xuống triều của Tiêu Thế Khanh, nếu Triệu Miên nhớ phụ hoàng muội muội, người một nhà thỉnh thoảng tụ tập một lần cũng rất thuận tiện.

Triệu Kỳ nhìn tẩm cung mình đã sống hai mươi năm, dù ít dù nhiều cũng có chút cảm khái: "Sau khi Trẫm chuyển đi, Ung Hoa cung sẽ là của ngươi."

Triệu Miên nói: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn chuyển đến Ung Hoa cung."

Từ nhỏ đến lớn, trong lòng hắn Ung Hoa cung luôn là nơi ở của các phụ thân. Nhắc đến hai từ "Ung Hoa", hắn sẽ nghĩ đến phụ hoàng và phụ thân. Nơi này lưu giữ quá nhiều ký ức liên quan đến tình thân trong thời thơ ấu và thời niên thiếu của hắn, hắn không muốn phá hủy những ký ức này.

Triệu Kỳ kinh ngạc nói: "Tại sao? Có phải bởi vì thẩm mỹ của Trẫm quá kém, ngươi không thích hay không? Chuyện này dễ xử lý mà, ngươi có thể cải tạo mới Ung Hoa cung."

Thẩm mỹ của phụ hoàng quả thực rất khác thường. Trong Ung Hoa cung có rất nhiều đồ vật kỳ lạ cổ quái, người bình thường không thể hiểu được. Triệu Miên nói: "Nhi thần đã nhắm một cung điện khác. Ung Hoa cung có thể để trống. Phụ hoàng hồi cung có thể tiếp tục ở đó, lúc việc nước bận rộn, nếu phụ thân cần qua đêm trong cung cũng không cần tìm nơi khác để ở."

"Được nha." Triệu Kỳ cười tủm tỉm nói: "Ngươi lớn nhất trong hoàng cung, ngươi có quyền quyết định."

Ăn sáng xong, Triệu Kỳ đưa tiểu công chúa đi dạo, Triệu Miên và Tiêu Thế Khanh thì đi về hướng Cần Chính Điện.

Trên đường đi, hai cha con đại khái lập ra một danh sách những người sẽ cùng Triệu Lâm rời kinh đi tiêu diệt Thiên Khuyết Giáo, ngoài An Viễn Hầu, còn có một số lão binh dũng mãnh tháo vát, kinh nghiệm phong phú của Thiên Cơ Viện, chỉ cần Triệu Lâm không ngu ngốc đến mức chủ động đưa đầu ra, thì hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm.

Triệu Miên hỏi: "Phụ thân định để a Lâm xuất phát khi nào?"

"Càng sớm càng tốt." Tiêu Thế Khanh nói: "Theo Kê Tấn Chi nói, thế lực của Thiên Khuyết Giáo rất có khả năng vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta, trì hoãn thêm một ngày, có thể sẽ có thêm hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người bị Thiên Khuyết Giáo mê hoặc."

Triệu Miên nhẹ giọng nói: "Đệ đệ cũng sắp đi."

Đầu tiên là Ngụy Chẩm Phong, sau đó là phụ hoàng và tổ mẫu sắp chuyển đến Yến Hoà Viên, bây giờ là đệ đệ vừa mới hồi kinh không lâu.

Như thể chỉ sau một đêm, hắn đột ngột trưởng thành.

Phụ thân dừng bước chân lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn: "Có tâm sự?"

Triệu Miên im lặng không nói. Hắn biết tâm sự của mình không thoát được ánh mắt của phụ thân, nhưng làm sao có thể nói cho phụ thân nghe tâm sự của hắn.

Phụ thân hắn vĩnh viễn là người mạnh mẽ và lãnh tĩnh, chút nỗi sầu biệt ly không có lý trí đó của hắn, sao có thể lọt vào mắt phụ thân.

"Nguyên nhân là Ngụy Chẩm Phong sao?" Tiêu Tiêu Thế Khanh nói, "Đêm qua y đã rời kinh."

Triệu Miên sửng sốt một chút, hắn không ngờ phụ thân lại chủ động nói đến chuyện này.



Hắn không nói đúng, cũng không nói không đúng. Hắn ngẩng đầu nhìn tấm bảng Cần Chính Điện cách đó không xa, hỏi: "Phụ thân, con..... con có thể làm một hoàng đế tốt hay không?"

Tiêu Thế Khanh cau mày: "Ngươi vẫn luôn tự tin, tại sao đột nhiên hỏi như vậy."

Triệu Miên lặng im: "Có thể là sắp sửa lên ngôi, trong lòng con có chút bồn chồn không yên."

Tiêu Thế Khanh nhìn hắn: "Ngươi có thể."

Lời nói của phụ thân luôn có sức mạnh lớn nhất, Triệu Miên nở một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng hắn vừa nghĩ đến bộ dạng mất kiểm soát tối hôm qua của mình, nụ cười lại nhạt đi hai phần: "Nhưng mà, dường như con không thể lúc nào cũng tỉnh táo và kềm chế được. Lỡ như, sau này con làm ra chuyện gì đó tổn hại đến uy nghiêm của Thiên tử......"

Tiêu Thế Khanh nói: "Ngươi đã là Thiên tử, lại có người nào dám trách ngươi."

Triệu Miên mím môi: "Con sẽ tự trách mình."

Tự trách mình khốn đốn vì tình yêu, tự trách mình càng ngày lún càng sâu, tự trách mình không thể cống hiến 100% sức lực cho Nam Tĩnh.

Tiêu Thế Khanh trầm mặc một lát, rồi nói: "Ngươi phải biết, yêu thích không bao giờ là chuyện có thể dùng lý trí để xử lý."

Triệu Miên kinh ngạc: "...... Phụ thân?"

"Yêu thích một ai đó, sẽ sinh ra rất nhiều cảm xúc phi lý. Ngươi sẽ nghĩ ngợi lung tung, sẽ hồn bay phách lạc, sẽ nhạy cảm đa nghi, ngươi sẽ muốn ở bên người đó mãi mãi, sẽ có ham muốn độc chiếm người đó mãnh liệt, cũng sẽ vì sự uỷ khuất của người đó mà đau lòng không thôi." Tiêu Thế Khanh dừng lại một chút, "Những điều này đều rất bình thường, không ai có thể yêu một người khác với tâm trí hoàn toàn tỉnh táo."

Triệu Miên sẽ không nghĩ rằng, có một ngày nào đó hắn sẽ đứng trước cổng Cần Chính Điện, thảo luận với phụ thân lý trí nhất của hắn về việc mất khống chế khi thích một ai đó.

Hắn biết tình cảm của phụ thân và phụ hoàng rất tốt, nhưng cho dù như vậy, phụ thân trong lòng hắn vẫn tuyệt đối tỉnh táo và lý trí như cũ. Hắn luôn cho rằng, phụ thân phù hợp với vị trí vua một nước hơn cả phụ hoàng.

Thế nhưng phụ thân lại nói với hắn, những hành động mất khống chế của hắn ông đều hiểu, không có gì phải tự trách mình, tất cả mọi người đều giống nhau.

...... Có thật là tất cả mọi người không?

Triệu Miên nhịn không được hỏi: "Bao gồm cả người sao, phụ thân?"

Tiêu Thế Khanh cười một chút, nói với hắn: "Bao gồm cả ta."

Triệu Miên hoàn toàn nhẹ nhõm. Nếu ngay cả phụ thân cũng giống như hắn, vậy thì hắn còn có gì phải lo lắng và tự trách nữa.

Hắn muốn hồn bay phách lạc vì Ngụy Chẩm Phong thì cứ tự nhiên thoải mái hồn bay phách lạc, nghĩ ngợi lung tung cũng được, nhạy cảm đa nghi cũng tốt, không hề mất thể diện một chút nào.

Nhưng hắn tuy nhạy cảm, nhưng thật ra không quá đa nghi, bởi vì hắn biết Ngụy Chẩm Phong tuyệt đối không coi trọng ai khác. Cũng không biết năm đó phụ thân đã trải qua chuyện gì, mới sinh ra cảm giác đa nghi bất an.

Triệu Miên cong khoé môi mỉm cười: "Con hiểu rồi, phụ thân."

"Ta để cho ngươi độc lập từ nhỏ là để ngươi có thể tự lập tự cường, và ngươi đã làm được. Về phần chuyện tình cảm, xưa nay thân bất do kỷ, ngươi và ta đều là phàm nhân, làm sao có thể ngoại lệ." Tiêu Thế Khanh giơ tay đặt lên vai con trai, "Ngươi sẽ là một hoàng đế tốt, Miên Miên."

***

Đầu tháng bảy, đầu thu đã đến, dư âm cái nóng chưa tan, nắng như đổ lửa hơn cả giữa mùa hè. Khu vực ngoại ô kinh thành suốt một tháng không có mưa, hạn hán bắt đầu xuất hiện, triều đình cấp tiền cứu trợ thiên tai, Đông Cung Thái tử cũng cắt giảm chi phí cho lễ đăng cơ. Cũng may khu vực bị hạn hán không nhiều, quốc khố triều đình trong tình trạng sung túc, so với sự kiện Thiên Khuyết Giáo ngày càng nghiêm trọng, thì hạn hán ở ngoại ô kinh thành chỉ có thể xem như một sự cố vừa phải.

Ngày Triệu Miên đăng cơ càng lúc càng gần, hắn cũng càng lúc càng bận rộn, bận đến mức không có thời gian tính toán với Ngụy Chẩm Phong tại sao lâu như vậy không viết thư cho hắn.

Thiên Cơ Viện không có tin tức đích tử của Bắc Uyên Anh Vương đã được tìm thấy, Ngụy Chẩm Phong hẳn là vẫn đang bận rộn việc này, e rằng tạm thời không thể nào thoát thân để tham dự lễ đăng cơ của hắn.

Hôm nay, Thượng Phục Cục đưa long bào và vương miện mà tân đế sẽ mặc trong lễ đăng cơ, mời Thái tử Điện hạ mặc thử trước, nếu có chỗ nào không vừa người, Thượng Phục Cục còn có thời gian vài ngày cuối cùng để sửa chữa.

Triệu Miên lần đầu tiên trong đời khoác lên long bào, chợt có một chút cảm giác chân thực —— Hắn sắp lên ngôi rồi, từ nay về sau hắn không còn là Thái tử Nam Tĩnh nữa mà là Thiên tử Nam Tĩnh; Cách tự xưng lúc hắn ngạo mạn cũng không còn là "Cô" nữa, mà là "Trẫm".

Trên vương miện được thêu chín con rồng vàng sống động như thật, giương nanh múa vuốt nhìn xuống thế gian, khí thế hào hùng, mặt rồng uy nghiêm; Chuỗi hạt châu trên vương miện rủ xuống hai bên trước sau, chuỗi ngọc của vương miện tuy chói mắt, nhưng giống như vô hình.

Long bào không hổ là trang phục trong mơ của hắn, làm cho hắn uy nghiêm như thế này, mọi thứ đều rất hoàn hảo, chỉ là......

Triệu Miên cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình, có chút do dự: "Chu Hoài Nhượng, có phải Cô mập lên một chút rồi không?"



"Không phải chứ?" Chu Hoài Nhượng nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của Thái tử Điện hạ một lúc, "Không có mà Điện hạ, bộ long bào này trông rất vừa vặn."

Triệu Miên cẩn thận cảm nhận độ căng chật ở bụng dưới một chút: "Có lẽ là ảo giác của Cô."

Mấy ngày nay hắn mơ hồ có cảm giác bụng dưới hơi trướng, cảm giác giống như hắn đã ngủ với Ngụy Chẩm Phong năm lần, lần nào cũng không dọn sạch, cuối cùng tất cả đều chất đống trong bụng.

Thái giám Thượng Phục Cục hỏi: "Nếu Điện hạ cảm thấy chật, có thể kêu Thượng Phục Cục nới rộng vòng eo ra một chút cho ngài được không?"

Sắc mặt Triệu Miên hơi thay đổi: "Ý ngươi là, vòng eo của Cô có to ra?"

Thái giám vội vàng quỳ xuống: "Nô tài không dám."

Bạch Du ở một bên có vẻ trầm ngâm. Gần đây thời tiết quá nóng, mọi người đều ăn không ngon, Điện hạ cũng vậy, bữa trưa hắn uống được nửa bát cháo nguội đã buông đũa xuống, như vậy cũng có thể mập lên được thì trên đời lấy đâu ra người gầy?

"Điện hạ, thuộc hạ bắt mạch cho ngài một chút được không?" Bạch Du cười nói: "Thời gian này ngài bận rộn chuẩn bị cho việc đăng cơ, đã trốn bắt mạch bình an mấy lần."

Triệu Miên có chút không vui: "Cô vừa mặc long bào lên, thái y đã đòi bắt mạch cho Cô." Đây có thể không phải là điềm tốt.

Bạch Du nói: "Vậy Điện hạ cởi long bào ra rồi lại chẩn mạch?"

Triệu Miên luyến tiếc cởi ra, nhàn nhạt nói: "Không cần." Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, đưa tay về phía Bạch Du: "Làm đi."

Triệu Miên gần đây cảm thấy mình chán ăn, mệt mỏi uể oải, nhưng mỗi năm đến mùa hè nóng bức hắn đều sẽ có những triệu chứng này. Triệu Lâm sợ nóng, triệu chứng còn trầm trọng hơn hắn, vào mùa hè thường xuyên ôm khối băng để khổ cực sống sót, vì vậy hắn cũng không quá để tâm đến những cảm giác khó chịu nhỏ nhặt này của mình.

Triệu Miên đợi một lúc, hỏi: "Thế nào".

Nhìn vẻ mặt có vẻ bình tĩnh của Bạch Du, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Bạch Du quả thực rất bình tĩnh. Nàng bình tĩnh thu tay lại, bình tĩnh chỉnh lại tay áo long bào cho Thái tử Điện hạ, sau đó bình tĩnh mỉm cười: "Điện hạ quý thể an khang, không có vấn đề gì."

Triệu Miên gật gật đầu: "Rất tốt."

Bạch Du lại bình tĩnh xoay người, nói với cung nhân trong phòng: "Các ngươi lui xuống trước."

Triệu Miên khẽ cau mày, nhưng không ngăn cản Bạch Du ra mệnh lệnh, hắn biết Bạch Du làm như vậy nhất định có lý do của nàng.

Chu Hoài Nhượng ngây ngốc ra hỏi: "Bạch thần y muốn làm gì thế?"

Bạch Du nói: "Ngươi cũng đi ra đi."

Chu Hoài Nhượng đầu óc mờ mịt nhìn về phía Triệu Miên: "Ta? Ta cũng phải đi ra á???"

Rốt cuộc là chuyện gì mà ngay cả Chu Hoài Nhượng cũng không thể nghe?

Triệu Miên nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nói: "Đều đi ra hết đi."

Chu Hoài Nhượng đi ra mà khá là đau lòng.

Mọi người vừa đi hết, đại tỷ tỷ của Đông Cung không thể bình tĩnh tiếp được nữa. Chân nàng mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: "Điện, Điện hạ, ngài rất yêu y......"

Tim Triệu Miên giật nảy một cái, đại phu chẩn mạch cho hắn bị doạ sợ đến nỗi chân nhũn ra là chuyện gì đây.

Hắn vô vọng rồi ư?

Triệu Miên bị Bạch Du làm cho có chút hoảng hốt: "Rốt cuộc là chuyện gì, có gì nói thẳng."

Bạch Du chợt chụp lấy cổ tay Triệu Miên, giọng nói run rẩy: "Điện hạ, ngài nói cho ta biết, có phải ngài đã uống bí dược của Đông Lăng không —— bí dược sinh con á?"

"Gì cơ?" Triệu Miên lạnh lùng nói: "Cô làm sao có thể dùng cái thứ đó?"

Bạch Du sắc mặt tái nhợt: "Nếu không dùng, tại sao ngài lại có hỉ mạch?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.