Hoắc Khang Thắng chạy trong sa mạc rộng lớn, không dám dừng lại một giây phút nào. Gã hoàn toàn không có phương hướng, gã chỉ biết rằng gã phải tránh xa Uyên cẩu, càng xa càng tốt.
Gã đã cùng Ngụy Chẩm Phong chiến đấu nhiều năm, gã đã từng chứng kiến, gã biết chàng thiếu niên có thể dựa vào vẻ ngoài để mê hoặc lòng người kia đáng sợ đến nhường nào. Cho dù chết khát trong sa mạc, thi thể bị kền kền ăn sạch, cũng còn tốt hơn bị hành hạ dưới tay Ngụy cẩu.
Hoắc Khang Thắng chạy suốt đêm, nhìn mặt trời thiêu đốt từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, hơi nóng thở ra biến thành mồ hôi trên trán. Ánh nắng như thiêu đốt cả bãi cát vàng, đôi giày rách nát ở dưới chân không còn cản được sức nóng nữa, mỗi bước đi giống như đi trên lửa.
Gã đã uống hết số nước mà tên tiểu binh mang đến từ lâu, khi đôi môi bỏng rát miệng lưỡi khô khốc, gã cảm thấy lý trí của mình đang biến mất khi lượng nước trong cơ thể giảm đi. Gã dần quên mất mình là ai và tại sao lại lạc vào biển cát, trong đầu gã chỉ có một từ ---- Nước.
Lý trí còn sót lại nói cho gã biết, quân Uyên cũng cần uống nước, doanh trại của bọn hắn không thể cách ốc đảo quá xa, gã chỉ cần kiên trì đến khi tìm được ốc đảo, thì gã sẽ có hy vọng sống sót.
Hoắc Khang Thắng đoán đúng, để thuận tiện cho việc dùng nước, ốc đảo gần nhất chỉ cách doanh trại của quân Uyên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-hoang-de-yeu-nhau-the-nao-/3600344/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.