Lời thú nhận lộn xộn, điên loạn của Vạn Hoa Mộng đã tiêu hao sạch sức sống còn sót lại trên người gã. Gã đứng ở rìa lồng chim, chậm rãi ngồi xuống, khôi phục tư thế hai tay ôm đầu gối khi Triệu Miên tới, lưng dựa vào những sợi tơ vàng, đầu vùi vào đầu gối.
"Thật mệt mỏi, thật buồn ngủ." Mí mắt Vạn Hoa Mộng nặng nề giống như cuối cùng không mở ra nổi nữa, gã ôm chặt lấy mình, những sợi tóc dài bởi vì chạm vào sợi tơ vàng mang độc tính bị ăn mòn đứt thành hai đoạn, vụn tóc rơi xuống bên chân gã, "Ta không muốn nói chuyện nữa."
Ngụy Chẩm Phong nhíu mày, Triệu Miên có thể cảm giác được sự sốt ruột của y.
Triệu Miên có thể lý giải, dù sao bọn hắn ở đây nghe Vạn Hoa Mộng nói nửa ngày, những gì nghe được đều là những thứ bọn hắn đã đoán ra, hầu như không có tin tức hữu dụng nào.
Vạn Hoa Mộng lúc đầu còn thao thao bất tuyệt, vừa nhắc tới chuyện kho tàng Tây Hạ liền "thật mệt mỏi thật buồn ngủ", gã thật sự không biết, hay là đang cố ý lảng tránh vấn đề này?
Vạn Hoa Mộng là tên điên không sai, nhưng gã cũng không phải là kẻ ngốc gì. Cho dù gã ngốc, Lục Vọng ở đằng sau gã cũng không phải đèn cạn dầu.
Về địa điểm Cố Như Chương cất giấu kho báu, đám người Triệu Miên và Dung Đường trước đó đã thảo luận. Dưới tiền đề Cố Như Chương đã xác định Tây Hạ chắc chắn diệt vong, thì sẽ đặt manh mối ở chỗ nào, hoặc là sẽ nói cho ai biết.
Lãnh thổ Tây Hạ và người Tây Hạ không thể nghi ngờ là đáp án dễ nghĩ tới nhất, nhưng cũng là mục tiêu dễ bị Bắc Uyên theo dõi nhất. Đông Lăng ngược lại là nơi tương đối an toàn, Bắc Uyên muốn tìm người tìm đồ trong lãnh thổ Đông Lăng nhất định sẽ có điều cố kỵ. Giống như mình và Ngụy Chẩm Phong, vì điều tra ở Đông Lăng mà xảy ra bao nhiêu chuyện.
Nếu nói Cố Như Chương quen thuộc với nơi nào ở Đông Lăng nhất, vậy thì tất nhiên là Nam Cung Sơn mà ông ta không thể không thường xuyên đến thăm.
Vạn Hoa Mộng mới vừa nói, rừng tre là gã dựng lên vì Cố Như Chương.
Triệu Miên nhớ lại tất cả mọi thứ trong rừng tre, thanh u tịch mịch, đúng là phù hợp với khí chất và ấn tượng mà Cố Như Chương mang đến cho hắn, ngoại trừ một chỗ.
"Câu hỏi cuối cùng." Triệu Miên vội vàng đi tới hỏi trước khi Vạn Hoa Mộng ngủ thiếp đi, "Suối nước nóng trong rừng tre cũng là ngươi xây dựng cho ông ta?"
"Ta thích sử dụng khuôn mặt của người khác. Nhưng y nói," Vạn Hoa Mộng thấp giọng nói, giống như là đang thì thầm ở trong mộng, "Y nói không phải mặt của ta thì y không làm......"
Thì ra là thế, hèn chi hồ nước nóng có hiệu quả tẩy đi dịch dung. Dựa theo cách nói của Vạn Hoa Mộng, tuy rằng hồ nước nóng là gã xây dựng, nhưng trong đó cũng có ý tứ của Cố Như Chương.
Giọng của Vạn Hoa Mộng càng ngày càng nhỏ. Nói xong chữ cuối cùng, gã đã nhắm mắt lại, bất kể người bên ngoài nói cái gì, gã cũng không mở miệng nữa.
Phúc An ở một bên chờ đợi đã lâu nói: "Hai vị hỏi xong chưa? Vậy mời quay lại thôi."
Khi mấy người rời đi, trên vách tường từng hàng đuốc được dập tắt theo sau, chỉ để lại cho Vạn Hoa Mộng một màn đêm vô tận.
Có lẽ cũng nhờ vậy, gã mới có thể miễn cưỡng ngủ ngon.
Triệu Miên muốn trở lại rừng tre thăm dò một phen, đáng tiếc hôm nay hắn không mang đủ người, bên cạnh lại có Ngụy Chẩm Phong đi theo, đành phải tạm thời trở về đại sứ quán của Nam Tĩnh trước.
Lúc ở trên xe ngựa, Ngụy Chẩm Phong hỏi hắn: "Đầu mối này của Vạn Hoa Mộng đã bị chặt đứt, kế tiếp ngươi định làm gì đây?"
"Nếu ngươi muốn dùng ấn tín Thủ phụ của Cố Như Chương để dẫn rắn ra khỏi hang, thì ta muốn nhắc nhở ngươi một câu." Ngụy Chẩm Phong nói, "Đám người Hoàng Thành Ty kia, là những người có chút đầu óc."
Triệu Miên nói, "Chính là muốn bọn họ có đầu óc."
Có đôi khi, người thông minh dễ đối phó hơn kẻ ngu xuẩn nhiều, người ngu xuẩn mới là người không tuân theo thông lệ, hành động thiếu logic nhất.
Hơn nữa, manh mối này của Vạn Hoa Mộng, cũng chưa chắc đã bị chặt đứt như vậy.
Triệu Miên nằm yên hai ngày, Ngụy Chẩm Phong phía bên kia cũng không có động tĩnh gì đặc biệt. Đêm thứ ba, hắn dẫn theo Bạch Du cùng Thẩm Bất Từ và một nhóm có thân thủ tốt, lại một lần nữa đi tới Nam Cung Sơn.
Người canh gác Nam Cung Sơn cho rằng Thái tử Nam Tĩnh đến gặp Vạn Hoa Mộng, đang định dẫn hắn đến cung điện dưới lòng đất, Triệu Miên nói: "Ngươi cứ lui ra, không cần quản chúng ta."
Vốn là nơi cơ mật nhất trên lãnh thổ Đông Lăng, phủ đệ của một Quốc sư, hiện giờ lại để cho một người nước khác dẫn theo một đám người ra vào tự nhiên, giống như đi dạo trong hoa viên phía sau nhà mình, điều này mỉa mai đến nhường nào.
Nếu một ngày Nam Tĩnh cũng lưu lạc đến tình huống thế này, chỉ sợ hắn không có mặt mũi sống tiếp trên đời.
Triệu Miên đi tới Khuất Nguyệt Cư, mở ra cơ quan lối vào bí mật dẫn đến rừng tre, cảnh tượng quen thuộc lần thứ hai xuất hiện trước mắt hắn.
Sự việc đã qua hơn nửa tháng, Triệu Miên vẫn tránh nhớ lại tình hình ngày đó. Việc nước bận rộn, hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi để nhớ lại.
Nhưng hôm nay trở lại hiện trường, nghe thấy tiếng suối chảy trong hồ nước nóng, trong đầu hắn lại không khống chế được hiện ra một vài...... hình ảnh không giải thích được. Hắn vừa ra lệnh cho mình ngừng suy nghĩ, vừa cảm thấy may mắn vì sau đêm nay, cái hồ nước nóng đã chứng kiến hai lần nhục nhã của hắn này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
"Đốt thêm mấy ngọn đuốc," Triệu Miên hạ mệnh lệnh, "Rút cạn nước, tìm ra nguồn nước suối."
Mọi người xắn tay áo chuẩn bị rút cạn, một bóng người không thuộc đội hình bất ngờ xuất hiện trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy đường nét quen thuộc kia, trong lòng Triệu Miên lập tức bắt đầu phát nghẹn.
"Chào buổi tối, Thái tử Điện hạ." Ngụy Chẩm Phong khoác áo choàng một cách tuỳ ý, vừa ngáp vừa nói, "Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, ngươi lại muốn làm chuyện xấu gì đó."
Triệu Miên: "......"
Ngụy Chẩm Phong đây là lại nghĩ đến cùng một chỗ giống như hắn.
Rõ ràng là người của hai quốc gia, cách suy nghĩ về vấn đề của Ngụy Chẩm Phong lại có thể giống hắn như thế. Nếu không phải biết rằng không có khả năng, thì hắn phải nghi ngờ không biết hồi còn bé Ngụy Chẩm Phong có bị bế nhầm với đệ đệ của hắn, thật ra Ngụy Chẩm Phong mới là đệ đệ ruột của hắn hay không.
"Tiểu Vương gia sao lại ở đây?" Chu Hoài Nhượng bị doạ sợ, hắn nhìn cái cuốc trên vai Ngụy Chẩm Phong, rồi nhìn xô nước trên tay y, "Còn mang theo cả xô và cuốc?"
Đối mặt với câu hỏi quá mức ngu ngốc, bình thường Triệu Miên nể mặt Chu Hoài Nhượng là trúc mã của mình sẽ nhẫn nại giải thích, nhưng Ngụy Chẩm Phong lại không có kiên nhẫn như vậy, hắn lựa chọn nói hươu nói vượn để đối phương câm miệng.
Ngụy Chẩm Phong hời hợt "Ồ" một tiếng, nghiêm trang nói: "Ta đến đây trồng rau."
Chu Hoài Nhượng: "Hả?"
Triệu Miên không vui khi người của mình bị trêu chọc như vậy, lạnh lùng nói: "Ngay cả dụng cụ ngươi cũng đã mang đến, còn không biết xấu hổ nói ta?"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Vậy nói gì nữa, có muốn cùng nhau tìm hay không?"
"Có lao động tại sao ta lại không dùng." Triệu Miên nói, "Ngươi làm việc chăm chỉ một chút cho Cô."
Triệu Miên mang theo đủ người và công cụ, mọi người đồng tâm hiệp lực, trời còn chưa sáng đã nhìn thấy đáy của hồ nước nóng, lộ ra lớp đáy hồ lát bằng gạch ngọc, và nguồn nước suối ở chính giữa đáy hồ.
Triệu Miên tò mò nhìn chằm chằm vào nguồn nước suối đang rỉ rả chảy nước ra, hỏi: "Ngươi nói trong hồ nước nóng này có cái gì."
Ngụy Chẩm Phong ngẩn ra, hơi nhìn sang chỗ khác, hai nốt ruồi ở dưới mắt dường như đều đỏ lên một chút. Nhưng cho dù vào lúc này, tiểu Vương gia vẫn không quên nói năng bừa bãi: "Ngươi quá háo sắc nha, Triệu Miên, ta cảm thấy là có đồ của ngươi."
Triệu Miên cũng ngẩn người ra: "Ta háo sắc á?" Hắn rất nhanh nhận ra Ngụy Chẩm Phong đang nói đến vật gì, cả khuôn mặt lạnh lùng tối sầm xuống, nghiêm nghị nói: "Ý của ta là bên trong ngâm dược liệu gì đó, tại sao có thể tẩy được dịch dung của ngươi, Ngụy Chẩm Phong ngươi đang suy nghĩ cái gì."
"Ta cũng tò mò, lúc ấy dịch dung của ta rất khó tẩy." Nói đến chính sự, Ngụy Chẩm Phong một bộ dáng vẻ mặt không đỏ tim không đập, "Trên người Vạn Hoa Mộng đúng là có bản lĩnh, nếu thật sự chết cũng đáng tiếc. Nếu gã trước khi chết, có thể viết những gì cả đời học được thành một quyển sách, đưa cho Thái y viện của Bắc Uyên ta nghiên cứu thì tốt biết mấy."
Bạch Du nói: "Điện hạ và tiểu Vương gia nếu muốn biết, thuộc hạ sẽ lấy một ít nước suối trở về nghiên cứu kỹ lưỡng."
Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên đồng thời giơ tay ra, động tác nhất trí đến kỳ lạ: "Không cần."
Bạch Du bị phản ứng của hai người làm cho vô cùng ngơ ngác. Nàng suy nghĩ một chút, khuôn mặt từ ái an ủi hai đứa em trai nhỏ hơn mình gần mười tuổi: "Hồ nước này là dòng nước chảy, cho dù lúc ấy có thứ gì ở bên trong, thì bây giờ chắc chắn đã biến mất rồi."
Ngụy Chẩm Phong chậm rãi nói: "Tuy là nói như thế......"
Triệu Miên bình tĩnh cắt ngang lời của Ngụy Chẩm Phong: "Tối nay chúng ta đến đây không phải vì nước suối, chớ nên lãng phí thời gian, tiếp tục đào đi."
"Điện hạ chờ một chút." Chu Hoài Nhượng ngồi xổm bên cạnh hồ thò đầu lên, "Ngài nhìn kết cấu của những viên gạch bằng ngọc này, có giống hình dạng của một loại cơ quan không?"
"Cơ quan á?"
Triệu Miên lập tức tiến lên, đứng ở vị trí của Chu Hoài Nhượng cẩn thận quan sát những viên gạch bằng ngọc dưới đáy hồ. Ngụy Chẩm Phong cũng đi tới, ở phía sau Triệu Miên nhìn một lát, nói: "Ngươi vừa nói như vậy, hình như là có chút gì đó. Nhưng, ngươi có chắc đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên không?"
Chu Hoài Nhượng nói: "Ta từng nhìn thấy một cơ quan bằng đồng tương tự trong một quyển sách cổ, nếu nói là trùng hợp, không khỏi cũng quá trùng hợp đi."
Suy xét biểu hiện trước đó của Chu Hoài Nhượng, Ngụy Chẩm Phong trước sau vẫn luôn ôm hai phần hoài nghi đối với lời nói của hắn: "Thật hay giả chứ."
"Không nghe Chu Hoài Nhượng nói sao, là trên sách cổ có ghi chép, hắn đã từng nhìn thấy." Trong giọng nói nhàn nhạt của Triệu Miên lộ ra một tia vui mừng và kiêu ngạo hơi khó phát hiện ra, "Rảnh rỗi đọc thêm vài cuốn sách đi, tiểu Vương gia."
Ngụy Chẩm Phong âm dương quái khí bắt chước giọng điệu của Triệu Miên: "'Không nghe Chu Hoài Nhượng nói sao, là trên sách cổ có ghi chép' —— À phải phải, tiểu Nhượng nhà ngươi là thông minh nhất."
Ánh mắt Triệu Miên nhìn Ngụy Chẩm Phong giống như nhìn một kẻ ngốc: "Ngươi mắc chứng bệnh gì vậy."
Từ lâu Chu Hoài Nhượng đã không còn nhớ lần trước Điện hạ khen mình là khi nào, lúc này không khỏi có chút lâng lâng, đầu không ngứa vẫn muốn gãi hai cái: "Nè, sao tiểu Vương gia biết khi còn bé Điện hạ đều gọi ta là 'tiểu Nhượng'."
Ngụy Chẩm Phong nhíu mày, còn có loại chuyện này?
Thái tử Điện hạ là loại người sẽ gọi nhũ danh của người khác sao? Không thể nào đâu nhỉ, lúc hắn gọi mình toàn là cả cụm "Ngụy Chẩm Phong" chưa bao giờ hàm hồ.
Triệu Miên dặn dò: "Trước tiên sao chép lại kết cấu của những viên gạch bằng ngọc, sau đó xem đáy hồ có điều kỳ lạ nào khác nữa không."
Sau đó mọi người gần như đào suối nước nóng xuống ba thước đất, cũng không có phát hiện gì mới. Nhưng chuyến đi này thu hoạch vẫn là không nhỏ, nếu kết cấu dưới đáy hồ nước nóng thật sự có chứa ý nghĩa đặc biệt gì đó, thì tám chín phần là do Cố Như Chương để lại, là manh mối có liên quan đến kho báu Tây Hạ.
Chỉ là, Vạn Hoa Mộng chưa chắc đã biết.
Lúc rời khỏi rừng tre, Ngụy Chẩm Phong quay đầu lại nhìn hồ nước nóng đã trống trơn, không khỏi cảm khái: "Nếu Vạn Hoa Mộng biết Cố Như Chương cuối cùng vẫn giao thứ ông ta coi trọng nhất cho hắn, thì sẽ khóc hay sẽ cười, hay là vừa khóc vừa cười."
"Mặc kệ là khóc hay cười, đáng lẽ Vạn Hoa Mộng đều không nên biểu hiện ra trước mặt những người ngoài như chúng ta." Triệu Miên khinh thường nói, "Vạn Hoa Mộng thân là Quốc sư một nước, năng lực kềm chế cảm xúc bản thân thật sự quá kém, toàn bộ thể diện Đông Lăng đều bị gã làm cho mất sạch."
"Như thế có sao đâu." Ngụy Chẩm Phong không cho là đúng, "Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, làm người không phải đều là như vậy sao."
Triệu Miên sửng sốt, hỏi: "Sau khi ngươi trưởng thành, còn khóc hả?"
"Từng khóc nha." Ngụy Chẩm Phong không che giấu nói, "Năm trước ta đã khóc lớn một trận, còn là ở trước mặt rất nhiều người."
Điều này ngược lại khiến Triệu Miên không ngờ tới.
Ngụy Chẩm Phong cùng tuổi với hắn, cao hơn hắn, trải qua sinh ly tử biệt chắc hẳn cũng nhiều hơn hắn, thế mà cũng làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Triệu Miên hỏi: "Tại sao ngươi khóc?"
Ngụy Chẩm Phong không trả lời thẳng, chỉ nói: "Bởi vì nguyên nhân này nọ. Đúng như ngươi nói, yếu đuối hay không không liên quan đến nam hay nữ, cùng lý do như thế, nam tử khóc cũng không có gì mất mặt."
Triệu Miên vẫn không quá tin tưởng: "Ngươi thật sự đã từng khóc trước mặt rất nhiều người sao?"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Thật sự, không tin ngươi có thể đi hỏi Vân Ủng và Hoa Tụ."
"Ngươi còn để cho các nàng ấy nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của ngươi?" Triệu Miên khó có thể tin nổi nói, "Vậy uy tín của ngươi làm sao đây, ngươi còn cần nữa hay không?"
Ngụy Chẩm Phong kỳ quái nói: "Chuyện này có liên quan gì đến uy tín của ta. Một người nếu thật sự có bản lĩnh, khóc mười lần tám lần người bên ngoài vẫn kính hắn sợ hắn. Nếu chỉ là hào nhoáng bên ngoài, cho dù cả ngày bày ra một khuôn mặt lạnh lùng, chẳng qua cũng chỉ là một phế vật miệng hùm gan sứa."
Triệu Miên sững sờ hồi lâu, mới khẽ nói: "..... Phải vậy không?"
Ngụy Chẩm Phong thấy Triệu Miên vẻ mặt như có điều suy nghĩ, thuận thế khuyên hắn: "Cho nên, bảy ngày sau nếu ngươi muốn khóc thì cứ khóc ra là được, ta tuyệt đối sẽ không chê cười ngươi —— Ta thấy bộ dáng ngươi nín nhịn lần trước cũng rất khó chịu."
Ánh mắt đã ướt thành như thế, vẫn cứ cắn răng, sống chết không để nước mắt rơi xuống, cũng là chuyện rất không dễ dàng.
Triệu Miên đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhất thời không kịp phản ứng: "Bảy ngày sau?"
"Ừm," Ngụy Chẩm Phong dùng một giọng điệu tùy ý hơn nói, "Bảy ngày sau không phải là ngày mười lăm sao."
Triệu Miên nhíu mày: "Sao ngươi lại nhớ rõ ràng như vậy? Ngươi đang bấm ngón tay để đếm số hay sao?"
Ngụy Chẩm Phong giống như bị nghẹn một cái: "Ta không có, ngươi bớt ngậm máu phun người."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]