“Không có gì, chỉ muốn sắp xếp cho bọn chúng đi học.”
“Mấy đứa nhóc còn chưa biết tiếng trung đúng không?”
“Ừ.” Anh nhìn về phía trước, “Hiểu Dạ nói sẽ dạy bọn chúng.”
“Vậy mấy đứa về sau sẽ ở bên nhà cô ấy sao?”
Được rồi, tất cả vết thương trên lưng anh đều đã thoa thuốc.
Đào Hoa kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định không có bỏ sót chỗ nào, mới bò xuống giường, vòng qua trước mặt anh, giúp anh xử lí vết thương trên trán, anh thật sự cao lớn, cho dù ngồi, còn cô đứng cũng không khác biệt cho lắm.
“Không, chỉ có tối hôm nay.” Anh giương mắt nhìn cô.
“Tại sao?” Cô lấy rượu cồn giúp anh khử trùng.
“Có bão.”
Khóe mắt khẽ nhíu lại, nhưng không có một chút dấu hiệu sợ hãi.
“Xin lỗi.” Biết anh nhất định sẽ đau, cô lẩm bẩm nói xin lỗi sau đó nhẹ nhàng lau vết thương cho anh: “Nhà của anh bị thấm nước sao?”
“Không có.”
“Vậy tại sao bọn nhóc lại ở nhà Hiểu Dạ?”
“Quá muộn, gió bão lại lớn, nên để bọn chúng ngủ lại ở đó.”
“Ừ.” Cô vứt bông vào trong thùng rác, dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy kì quái, nhìn chằm chằm vào anh thốt lên: “Nếu mưa bão lớn, anh còn về làm gì?”
Cả người anh cứng đờ, ánh mắt đen thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, thật lâu mới nói: “Tôi trở lại lấy đồ.”
Mới là lạ!
Nghe anh viện lí do sứt sẹo, Đào Hoa nhìn anh chằm chằm, đột nhiên biết anh tại vì sao trở lại.
Người đàn ông này lo lắng cho cô.
Nhìn gương mặt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong/84382/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.