"Vương triều có nữ tướng quân
Vang danh thiên hạ khai quốc công thần
Mười năm chinh chiến biên cương,
Đánh đông dẹp bắc sa trường máu quây
Nữ trung hào kiệt chốn này
Phong trần vũ bão bầy nhầy huyết tanh."
Văng vẳng từ xa có tiếng trẻ con nô đùa, chúng không ngừng đọc đi đọc lại một bài thơ quen thuộc, ngó trông tiểu hài tử còn bắt chước giống người trong bài thơ. Một tay cầm lên cây cung bằng tre, dưới chân vờ làm động tác ngựa phi nước đại. Nó khua cây cung nhỏ loạn xạ như đang đánh nhau, nhưng vì chân tay có một mẩu, trông như đang đuổi muỗi chứ chẳng hề giống tư thế đánh giặc của tướng quân. Thấy thế, mấy đứa nhỏ bên cạnh được dịp cười nắc nẻ.
Những hình ảnh thế này không còn gì xa lạ với người dân nơi đây. Bởi vì chỉ cần là ở trong Hoàng thành, thì có thể bắt gặp được những câu thơ đó ở bất cứ nơi nào.
Ai đến đây cũng đều giật mình, thử dò hỏi chuyện xem, bài thơ đó rốt cuộc nói về ai?
* * *
Sử sách lưu truyền:
"Đại Nguyên Đế Đô năm thứ bảy. Hoàng triều suy vong, Tích Lịch Đế băng hà, nhường ngôi lại cho huyết mạch duy nhất của Hoàng thất - Đệ nhất thái tử Phó Chính Văn. Thái tử lúc đó vừa tròn mười sáu, thân cô thế cô danh chính ngôn thuận lên ngôi cửu ngũ chí tôn, lấy danh hiệu Phó Văn Đế. Trong triều thế cục hỗn loạn, bên ngoài giặc Phạn xâm lăng. Phó Văn Đế tuổi trẻ tài cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-xuan-thuy/2537925/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.