Chương trước
Chương sau
Mọi chuyện vỡ lẽ, y nên làm thế nào?

Giữa đêm đen mờ mịt, Tư Nhã Tịnh ngửa đầu lên nhìn trời cũng chả thấy nổi bóng trăng. Từ lúc nào mà rặng mây lớn kia đã che lấp chút ánh sáng cuối cùng..

Bên tai vang lên thanh âm nghẹn ngào hòa cùng nước mắt:

"Nhã Tịnh.. là ta sai.. ta không nên lừa người.."

"Đủ rồi!" Tư Nhã Tịnh cắt ngang lời nàng, "Ngay từ lúc đầu tại sao không nói với ta mọi chuyện?"

Thượng Quan Tử Thanh đã ngưng khóc, nàng lúc này chỉ còn lại sự bi thương chất chứa trong lời nói:

"Ta thực.. một lời khó nói."

Tư Nhã Tịnh mím môi hạ thấp thanh âm, "Người như vậy muốn ta phải làm sao? Đành đọa giấu ta mọi chuyện, coi ta là kẻ ngốc ư? Lần nữa gặp lại, cư nhiên người bên cạnh đã trở thành Hoàng hậu?"

Tử Thanh chầm chậm lắc đầu, nàng tiến gần y hơn, bắt y phải nhìn thẳng vào mắt nàng. Hơi thở nàng mong manh như sắp tắt, giọng nói đứt quãng:

"Ta không muốn lừa Nhã Tịnh.. ta là có nỗi khổ riêng."

Tư Nhã Tịnh không đáp lời, bảo trì trầm mặc.

Tử Thanh thở dài một hơi, như tâm tình nặng nề chất chứa bao tâm sự, nàng cũng muốn một lần nói ra tất cả, là mạnh mẽ đối diện với lòng mình.

"Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ lừa dối Nhã Tịnh, ta chỉ là không biết nên nói như thế nào. Mỗi lần tính nói thì lời ra đến bên môi như bị khựng lại, thực khó để mở lời.."

Nàng siết chặt hai tay của mình, móng tay cắm sâu vào da thịt đến đau đớn khiến nàng tỉnh táo hơn.

Bất chợt nàng mở lớn hai mắt, thanh âm kiên định mà rõ ràng:

"Ta trân trọng Nhã Tịnh, ta thực rất thích ở bên cạnh người. Ta sợ một khi nói ra thân phận thì giữa chúng ta sẽ có khoảng cách, sợ người sẽ không đến cùng ta nữa."

"..."

"Ta chỉ muốn.. làm Tử Thanh trong mắt người."

"..."

Càng nhìn sâu vào đôi đồng tử xinh đẹp kia, Tư Nhã Tịnh càng chắc chắn một điều:

Trái tim hèn mọn này đã thực sự bị thâu tóm.

Tử Thanh.. Tử Thanh..



Y muốn nhìn nàng, muốn nói chuyện cùng nàng, muốn ở bên cạnh nàng..

Lại càng tham lam muốn nàng mỉm cười lại với y, muốn nàng hái một cành hoa hải đường cho y, muốn nàng thêu khăn tay tặng y.

Y khó kiềm chế chính mình, thực ra trong thâm tâm luôn gào thét muốn nhiều thứ hơn nữa. Tâm trí có đôi lúc trống rỗng, lại có đôi lúc hỗn loạn. Tất cả đều hướng tới sự khao khát một người duy nhất.

Người đang đứng trước mặt y đây, người là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ, chắc là y dùng cả đời này cũng không thể với tới được.

Thực muốn dùng bản năng để đối diện với người, muốn quên đi mọi rào cản về thân phận. Trái tim đập loạn sắp nổ tung nơi lồng ngực, khát khao chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong lòng.

Tư Nhã Tịnh đời này chưa từng nghĩ sự rung động sẽ xuất hiện ở trên người mình. Những tư tưởng hèn mọn đó tựa như sâu bọ ăn mòn tâm trí và gặm nhấm cuộc sống của y.

Đúng thực người tính không bằng trời tính.

"Quân thần nay ngược lối

Duyên phận rẽ ngang đời

Trần thế thôi vương bụi

Mảnh tình chưa ngủ vùi."

Tư Nhã Tịnh hít sâu một hơi, nặng nề hỏi một câu:

"Những năm qua.. người đã sống như thế nào?"

Tử Thanh mở lớn hai mắt nhìn y, khóe môi run rẩy như cố kìm nén bản thân khóc òa, dù vậy vẫn không ngăn được đôi dòng lệ lặng lẽ.

"Ta.."

Như là tức tưởi bao năm qua chỉ cần dùng hàng nước mắt để biểu lộ, nàng mím môi lắc lắc đầu rồi im bặt.

Là không có gì để nói, hay không thể nói, hay là không hề ổn?

Tư Nhã Tịnh chầm chậm đưa khăn đến lau nước mắt trên mặt nàng, "Đừng khóc nữa.." Rồi y đặt chiếc khăn kia vào trong tay nàng, cẩn thận gấp lại một cách nhẹ nhàng, nâng niu như món trân bảo, "Khăn này là ta thêu, muốn tặng cho người.."

Lặng nhìn chiếc khăn thêu cành hoa hải đường xiêu vẹo, lại nhìn nơi đầu ngón tay của đại tướng quân chi chít vết kim đâm. Tử Thanh chỉ còn biết ôm mặt khóc rống lên một trận, hại cho ai đó hốt hoảng đến không hiểu chuyện gì.

"Tử Thanh, Tử Thanh.. được rồi, đừng khóc nữa."

"..."

Lại khóc đến thương tâm hơn, thanh âm sụt sịt đứt quãng, tiếng khóc ấm ức vang vọng khắp khu rừng. Làm cho đại danh đỉnh đỉnh Hộ Quốc tướng quân khẩn trương đến đổ mồ hôi hột, nói năng loạn xạ:

"Tử Thanh đừng khóc.. Ta sai, là ta sai, người đừng khóc.."

Người không biết còn tưởng y ở đây bắt nạt nàng..

"Tử Thanh! Có chuyện gì thì nói cùng ta."

Tử Thanh giờ mới ngước lên đôi mắt ươn ướt, mím chặt môi để ngăn chính mình lại xúc động. Bộ dạng như chó nhỏ bị người ta bỏ rơi, trông qua cực kỳ đáng thương.

"..."

Tư Nhã Tịnh khổ não xoa xoa huyệt thái dương:

"Người ngưng khóc.. nói chuyện cùng ta, có được không?"

Tử Thanh không đáp, nàng lắc lắc đầu, rồi gật gật đầu.

Đêm đen may nhờ có ánh trăng mờ mờ để người ta sáng tỏ lòng mình. Gió lạnh thổi ngang qua, Tư Nhã Tịnh thở dài như trút xuống được gánh nặng, một tay tháo xuống áo choàng khoác lên người nữ nhân:

"Người đi đâu mà để mất tích cả ngày?"

Bây giờ mới hỏi đến chuyện này, Tư Nhã Tịnh có phải hay không thực sự là kẻ đầu gỗ..



Nãy giờ bấn loạn, y đúng là quên béng mất hiện tại bọn họ đang ở trong tình thế gì. Nét mặt thoáng xẹt qua tia lo lắng, y vội kiểm tra một lượt trên người Tử Thanh, thấy không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Rốt cuộc là làm sao?"

Tử Thanh mím môi cúi đầu, thanh âm nhỏ dần:

"Ta.. muốn ra ngoài đi dạo.. rồi thành lạc đường.."

Tư Nhã Tịnh đương nhiên hiểu tính cách của cái con người này, nàng ngay cả leo cây tự tử còn dám, thì mấy việc thế này tính là gì.

Đúng thực là hết cách..

"Nơi rừng sâu như Hải Chi Sơn không thể đi lung tung được, lần sau đừng như thế nữa, hại mọi người lo lắng."

Tử Thanh trợn trừng mắt lên nhìn y:

"Bọn họ chẳng ai lo lắng cho ta, bọn họ chỉ e ngại phụ thân của ta."

Y vội xua tay thỏa hiệp, "Được rồi.. vậy ta lo lắng cho người."

Tử Thanh ngập ngừng túm chặt một góc áo của y, môi mỏng khẽ đóng khẽ mở, gọi nhỏ:

"Nhã Tịnh.."

"Ta ở đây."

Tử Thanh chớp chớp mắt như kẻ đáng thương vô tội, ngẩng đầu nhìn y, "Người không e ngại thân phận của ta?"

Y thở dài, chầm chậm vuốt ve đuôi mắt xinh đẹp kip, "Ta nếu e ngại người.. thì bây giờ đã không đứng ở đây."

Tử Thanh cắn môi, ấm ức nói nhỏ, "Vậy sao lúc ở tế đàn người lại hành lễ quỳ với ta.."

"Ta là Hộ Quốc tướng quân, người là Hoàng hậu Đại Nguyên. Thân phận dĩ nhiên là có tách biệt."

Tử Thanh chu mỏ trừng mắt, "Lúc trước còn nói cái gì kết giao bằng hữu không màng xuất thân."

Tư Nhã Tịnh đúng thực là hết cách, chỉ đành chiều theo ý nàng, "Lúc đó là ta chưa biết, bây giờ biết rồi.. không thể làm ngơ được."

Tử Thanh im lặng hồi lâu, bất ngờ nói lớn, "Người vẫn xem ta là bằng hữu.. có phải không?"

Tư Nhã Tịnh gật đầu, thanh âm kiên định mà chắc chắn:

"Đời này Nhã Tịnh gặp được Tử Thanh tuyệt không hối hận." Y hơi dừng lại, thanh âm pha chút buồn bã:

"Lần nữa gặp lại.. người trở thành Hoàng hậu Đại Nguyên, khiến ta không biết phải đối mặt như nào."

Tử Thanh sợ y khó xử, vội siết chặt tay y, gấp gáp nói:

"Cái chức danh này ta thực không cần, chỉ là phụ thân muốn ta nghe theo sắp xếp như vậy. Nữ nhi làm tròn chữ hiếu.. ta thiết nghĩ chỉ cần ngây ngốc ở trong cung đến hết đời là được.."

Tư Nhã Tịnh thở dài thườn thượt, muốn trách móc nàng một chút:

"Người thực ngây thơ, nghĩ làm Hoàng hậu thì đơn giản như vậy sao.."

Tử Thanh chớp chớp mắt, nàng đúng là người như vậy thật, sống giữa nơi phù phiếm xa hoa nhưng không bao giờ bị vương bụi trần.

"Ta vào cung đã mười năm rồi, làm Hoàng hậu đến chán chường."

Tư Nhã Tịnh suy nghĩ hồi lâu, khó nhọc buông lời hỏi:

"Hoàng thượng đối người.."

"Hoàng thượng không quan tâm đến ta." Tử Thanh ngắt lời y, nàng rất hiểu y muốn hỏi gì, như chuyện này chẳng có gì làm nàng e ngại, thẳng thắn nói:



"Hoàng thượng chưa từng đụng vào ta. Chúng ta chỉ là phu thê hữu danh vô thực. Có khi người còn chán ghét ta.."

Đối với chuyện này thì Tư Nhã Tịnh phần nào hiểu được, y từng thử thăm dò thánh ý của Hoàng thượng. E là..

Cạn tình cạn nghĩa, khó nhắc hai chữ "phu thê ân ái".

Cách đây mười năm sao..

Ngày tướng quân khoác giáp sắt, cũng là ngày Hoàng hậu khoác phượng bào. Không ngờ tới, lúc y rời khỏi Hoàng cung để lao đầu vào những cuộc chiến, lại cũng là lúc Thượng Quan Tử Thanh bước vào Hoàng cung để giam mình trong chiếc lồng xa hoa.

Tư Nhã Tịnh nhìn sâu vào mắt của người đối diện, thanh âm hòa tan vào bóng đêm:

"Những năm qua hẳn là người đã chịu không ít khổ cực."

Tử Thanh chỉ nhàn nhạt lắc đầu, thời gian mười năm như một thước phim quay chậm, tất cả hiện lên một cách chân thực trong đầu nàng. Bỗng nhiên nàng ngửa cổ nhìn trời cao, khóe môi khó nén ý cười thê lương, như là cười chính mình:

"Ta đã buông bỏ hết chấp niệm rồi, nào dám mưu cầu cái gì cho mình nữa. Giờ tồn tại chỉ để làm trọn vẹn hai chữ hiếu trung."

Rồi nàng nhẹ nắm một tay của y, mười ngón tay đan vào nhau siết chặt:

"Ta chỉ có lý do để tồn tại, chứ chưa có lý do để sống. Nhưng nếu có ngày Nhã Tịnh cười với ta thì ta đã tìm được lý do để sống rồi."

Đóa hoa xinh đẹp không mê hoặc được quân vương, nhưng lại dễ dàng thâu tóm trái tim của nữ nhân khô khan nào đó..

Tư Nhã Tịnh nghe tim mình đập liên hồi như trống đánh ở sa trường. Y cảm tưởng việc mình đương đầu giặc Phạn còn dễ hơn là đối diện với Tử Thanh.

Thì ra, tình cảm của con người có thể kỳ diệu đến mức này.

Dường như bóng tối của khu rừng cũng không thể che lấp được phiến má nhiễm sắc hồng của mỹ nhân. Tư Nhã Tịnh nhìn người ta đến ngây ngốc cả nửa ngày, cổ họng khàn khàn, cứng nhắc nói:

"Ta sẽ rất vui.. nếu trong lòng Tử Thanh có chừa một chỗ cho ta."

"Ái tình mong manh sợi tơ

Cho kẻ hoang mang cho ai mơ màng

Quân ân duyên phận lỡ làng

Mười năm như mộng đưa nàng về đâu?

Thâm cung khép lại cõi sầu

Một lần chìm đắm, bạc đầu nhớ nhung."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.