Mọi chuyện vỡ lẽ, y nên làm thế nào?
Giữa đêm đen mờ mịt, Tư Nhã Tịnh ngửa đầu lên nhìn trời cũng chả thấy nổi bóng trăng. Từ lúc nào mà rặng mây lớn kia đã che lấp chút ánh sáng cuối cùng..
Bên tai vang lên thanh âm nghẹn ngào hòa cùng nước mắt:
"Nhã Tịnh.. là ta sai.. ta không nên lừa người.."
"Đủ rồi!" Tư Nhã Tịnh cắt ngang lời nàng, "Ngay từ lúc đầu tại sao không nói với ta mọi chuyện?"
Thượng Quan Tử Thanh đã ngưng khóc, nàng lúc này chỉ còn lại sự bi thương chất chứa trong lời nói:
"Ta thực.. một lời khó nói."
Tư Nhã Tịnh mím môi hạ thấp thanh âm, "Người như vậy muốn ta phải làm sao? Đành đọa giấu ta mọi chuyện, coi ta là kẻ ngốc ư? Lần nữa gặp lại, cư nhiên người bên cạnh đã trở thành Hoàng hậu?"
Tử Thanh chầm chậm lắc đầu, nàng tiến gần y hơn, bắt y phải nhìn thẳng vào mắt nàng. Hơi thở nàng mong manh như sắp tắt, giọng nói đứt quãng:
"Ta không muốn lừa Nhã Tịnh.. ta là có nỗi khổ riêng."
Tư Nhã Tịnh không đáp lời, bảo trì trầm mặc.
Tử Thanh thở dài một hơi, như tâm tình nặng nề chất chứa bao tâm sự, nàng cũng muốn một lần nói ra tất cả, là mạnh mẽ đối diện với lòng mình.
"Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ lừa dối Nhã Tịnh, ta chỉ là không biết nên nói như thế nào. Mỗi lần tính nói thì lời ra đến bên môi như bị khựng lại, thực khó để mở lời.."
Nàng siết chặt hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-xuan-thuy/2537900/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.