Đêm đến, một hắc y nhân âm thầm tiếp cận bờ tường Diệp gia, dẫn đầu là một người nắm chặt thanh kiếm trên tay, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đại môn Diệp gia.
Đối diện ngõ nhỏ là một chiếc xe ngựa đỗ trong bóng tối, người cầm đầu ra hiệu cho đồng bọn tiếp tục theo dõi, bản thân hắn vọt đến trước xe ngựa, “Thiếu gia, ngài cứ về trước, chúng ta có thể mang Thiếu phu nhân trở ra!”
“Thành sư phó, các ngươi cứ hành sự, ta chờ ở đây bất chấp thành bại thế nào”, từ trong xe ngựa truyền đến thanh âm của Phương Sở Đình.
“Dạ”
Thành sư phó trở về nơi góc tường, hơn mười người chậm rãi tụ tập về đây, “Các ngươi hành động theo kế hoạch, không cần giết người, tìm được liền mang người đi, rõ chưa?”
“Đã rõ”, từng nhóm người tản đi tìm vị trí của chính mình để xâm nhập Diệp gia.
“Tiểu Tam, tại sao ngươi còn chưa đi vào?”, Thành sư phó nhìn Tiểu Tam đang đứng ngây người liền có chút khó hiểu.
Tiểu Tam giật mình nhưng lập tức không phục tinh thần lại, “Không sao”
“Quên đi, ngươi theo ta!”, Thành sư phó nói xong liền bật chân đồng thời đánh một chưởng vào thân cây cạnh tường, cả người phóng vọt vào Diệp gia.
Trong mật thất, Diệp Thừa Mật nhìn chằm chằm vào ánh nến, vẻ mặt khi thì mỉm cười, khi thì lộ ra sự tức giận. Hải Đường chăm chú theo dõi vẻ mặt của hắn, trong lòng thầm nghĩ độc đã bắt đầu phát tác.
“Ta hỏi ngươi, lần trước ta bị tấn công có phải liên quan đến ngươi?”, thanh âm Hải Đường mang theo chút run rẩy.
Diệp Thừa Mật khép hờ mắt, hắn thở nhẹ, “Hải Đường, Nhị ca cũng là bất đắc dĩ”
“Bất đắc dĩ, ngươi muốn lừa gạt ai?”
“Tin hay không là tùy ngươi. Kỳ thật ta không muốt giết ngươi”, Diệp Thừa Mật nhìn nàng, Tam muội này…tuy nói nàng không gần gũi với mình nhưng phải giết nàng thì thật luyến tiếc.
“Chuyện ngoài ý của Đô cũng không liên quan đến ngươi sao?”, Hải Đường muốn biết người áo xám kia rốt cuộc là ai?
“Đô Đô?”, Diệp Thừa Mật nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, “Không liên quan đến ta”
Không liên quan đến hắn? Chẳng lẽ người áo xám không phải là người của hắn? Hải Đường nghi ngờ, nàng hỏi tiếp hy vong có thể tìm ra manh mối gì, “Ngươi không cần phủi tay, chuyện ở Phương gia đều liên quan đến ngươi”
“Tam muội, lời nói của Nhị ca không đáng tin như vậy sao?”, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Hải Đường, hắn muốn từ trong đôi mắt ấy tìm ra một chút tin tưởng nhưng lại phát hiện nơi đó chỉ có thất vọng, “Tại sao? Tại sao ngươi không chịu tin tưởng ta? Lúc trước ta bảo đại ca tin ca, hắn cũng không chịu tin ta, chúng ta là thân huynh đệ, chẳng lẽ ta lại muốn hại hắn sao?”, nói tới đây, Diệp Thừa Mật dùng sức vỗ bàn.
Hải Đường sợ tới mức lùi về sau vài bước, nàng thì thào nói, “Cuối cùng ngươi vẫn hại hắn”
Diệp Thừa Mật đứng lên lùi từng bước về sau, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi gương mặt nàng, “Đây là lựa chọn của hắn”, nét ôn thuận vốn dĩ trên mặt nhất thời biến mất, những gì còn lại chỉ là phẫn hân cùng tiếc hận.
“Lựa chọn?”
“Không phải ngươi luôn muốn biết tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao? Được thôi, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, cái chết của đại ca không liên quan đến ta”
“Ngươi nói đi!”, Hải Đường lên cao giọng.
Diệp Thừa Mật đưa chén rượu lên môi uống cạn, hắn nhắm mắt một hồi lâu, sau đó mở mắt ra nhìn nàng, “Ngày đó ta quả thật đã đến Mị Hương Lâu uống rượu. Bất quá đêm đó phụ thân cũng có mặt, là Hán Vương bí mật vào kinh và hẹn gặp phụ thân ở Mị Hương Lâu”
“Phụ thân? Hán Vương?”
“Ta chỉ nhớ đêm ấy lúc ta đang uống rượu thì Diệp Kì chạy tới tìm ta, nói là đại ca cùng phụ thân phát sinh tranh chấp tại gian phòng cách vách không xa. Vì thế ta liền chạy tới, lúc ấy đại ca cùng phụ thân trừng mắt nhìn nhau, Hán Vương ngồi một bên xem trò hay”, suy nghĩ của Diệp Thừa Mật quay về một đêm của nhiều năm về trước.
Diệp Thừa Nghệ đau lòng nói, “Phụ thân, ngài là Lại bộ thượng thư, biết Hán Vương không có ý chỉ mà một mình vào kinh, tại sao ngài không báo lên triều đình?”
“Điện hạ đột nhiên có việc phải quay về kinh, ngày mai đã rời đi”, Diệp Duy vũ biết con trai của mình cố chấp nên không nghĩ đến việc thuyết phục hắn.
“Diệp Thừa Nghệ, ngươi ở bên ngoài nghe đã đủ chưa?”, Hán Vương không muốn nghe hai phụ tử bọn họ đấu khẩu.
Thừa Nghệ cười ảm đạm, “Việc nên nghe đã nghe được”
“Còn những điều không nên nghe được thì sao?”
“Điện hạ có điều gì không muốn người khác nghe được sao?”
Hán Vương khép hờ mắt suy nghĩ, “Ngươi đã biết, bổn vương cho ngươi hai con đường để lựa chọn. Diệp đại công tử tài hoa hơn người, điều này bổn vương đã sớm biết, nếu ngươi có thể giúp bổn vương, giúp phụ thân ngươi thì bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi, vinh hoa phú quý tương lai sẽ hưởng không hết. Chỉ là, nếu ngươi đối nghịch với bổn vương, ngươi cũng đừng trách ta không để mặt mũi cho Diệp đại nhân”
Diệp Thừa Nghệ cười khẽ một tiếng, hắn đang muốn nói lên lựa chọn của mình thì bị Diệp Duy Vũ chặn ngang, “Vương gia rộng lượng, hạ thần thay mặt khuyển tử tạ ơn Vương gia”
Hán Vương lắc đầu, “Diệp đại nhân không cần vội vàng tạ ơn bổn vương, lệnh công tử hãy còn chưa lựa chọn. Diệp Thừa Nghệ, ngươi lựa chọn thế nào?”
“Diệp Thừa Nghê không quan không phẩm, chỉ là một thư sinh bình thường, được Vương gia coi trọng đã là phúc phận. Thế nhưng tiểu sinh từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, tiên sinh cũng thường dạy, phú quý tựa mây bay, người đọc sách không thể vì phú quý nhất thời mà đánh mất nhân phẩm. Tạ ơn vương gia ưu ái, tiểu sinh không dám nhận”, Diệp Thừa Nghệ đứng thẳng lưng nhìn vào Hán Vương.
Mắt thấy sắc mặt Hán Vương thay đổi, Diệp Thừa Mật nói tiếp, “Vương gia, có thể cho Thừa Mật một cơ hội khuyên nhủ huynh đệ trong nhà không?”
Hán Vương gật đầu khoát tay áo, Diệp Thừa Mật kéo đại ca ra sân nơi mình vừa uống rượu, “Đại ca không cần dứt khoát, Hán Vương không phải người lương thiện, sẽ mất mạng đó”
“Thừa Mật, muốn ta thông đồng cùng hắn làm điều xằng bậy thì có khác gì lấy mạng của ta?”
“Đại ca, hãy tin ta, chỉ cần đại ca tạm thời đáp ứng, về sau đại ca không giúp hắn thì hắn cũng không có biện pháp ép buộc đại ca”
“Không cần. Nếu ngươi vẫn xem ta là huynh đệ thì hãy để ta rời đi”
“Đại ca, người không rời đi được. Mặc dù ta đem đại ca ra khỏi nơi này nhưng người của Vương gia nhất định ẩn nấp xung quanh, đại ca phải rời đi như thế nào? Nếu đại ca báo lên triều đình, phụ thân phải làm sao bây giờ? Diệp gia phải làm sao bây giờ? Đại ca không vì chính mình thì cũng phải vì phụ thân mà suy nghĩ!”
“Thừa Mật, đại trượng phu chết có gì đáng sợ, ta tuyệt đối không làm người tham sống sợ chết”
“Đại ca a!”, Diệp Thừa Mật có chút khổ sở, đây là con đường mà đại ca tự lựa chọn sao?
Nói tới đây, Diệp Thừa Mật đột nhiên ngừng lại, ánh mắt hắn trở nên mờ mịt tựa như đang đắm chìm vào kí ức.
“Sau đó thế nào?”, Hải Đường biết lý tưởng của Diệp Thừa Nghệ, bảo hắn phản bội Hoàng Thái Tôn là chuyện không có khả năng, dù chỉ tạm thời đồng ý cũng không được.
“Sau đó, đại ca đến trước mặt Hán Vương nói lên lựa chọn của mình, thứ chờ đợi hắn chính là một ly rượu độc. Phụ thân cũng khuyên nhủ nhưng hắn không nghe, hắn bê ly rượu…”, nói tới đây, nét mặt Diệp Thừa Mật tràn đầy sự mất mác.
“Hắn là đại ca của ngươi, tại sao ngươi không giúp hắn đào tẩu?”
“Giúp? Nói nghe sao dễ dàng, nếu ta giúp hắn, Diệp gia còn có ngày hôm nay sao?”
“Tại sao không nói ngươi sợ chết? Ngươi sợ đại ca làm liên lụy đến ngươi, hoặc là nói ngươi vẫn hận đại ca, hận đại ca là trưởng tử, chỉ cần đại ca chết đi thì ngươi liền trở thành trưởng tử, Diệp gia chính là của ngươi”, Hải Đường phản đối không khách sáo.
“Đúng vậy”, trong mắt Diệp Thừa Mật hằn lên tia máu, “Ta hận đại ca. Dù ta giúp đỡ phụ thân, giúp đỡ Hán Vương, nhưng cho đến bây giờ trong mắt người cũng vẫn chỉ có đại ca. Phụ thân biết rõ đại ca giúp đỡ Hoàng Thái Tôn mà vẫn không ngăn cản, lại còn thường xuyên khen ngợi đại ca trước mặt ta. Ta thì đã sao? Bởi vì ta không phải là trưởng tôn nên ta không được xếp ngang hàng? Ngươi cũng vậy, cho tới bây giờ ngươi cũng chỉ biết có đại ca, đã bao giờ ngươi mỉm cười với ta chưa? Còn không phải bởi vì ta không phải là trưởng tử sao?”
“Vậy ngươi còn nói cái chết của đại ca không liên quan đến ngươi? Rõ ràng là ngươi có thể giúp đại ca”
“Ha ha, tại sao ta phải giúp đại ca? Đây chính là lựa chọn của hắn, Hán Vương có gì không tốt? Sớm hay muộn thì Hán Vương cũng đoạt được thiên hạ, đến lúc đó ngươi cũng được, Phương Sở Đình cũng được, Phương gia cũng được, tất cả đều phải chạy đến cầu ta, ha ha ha!”, vẻ mặt của hắn gần như điên cuồng, hai bàn tay không ngừng vung vẩy như thể đã nhìn thấy Hán Vương đăng cơ trước mắt, nhìn thấy Diệp Hải Đường quỳ xuống cầu xin hắn.
“Phải không? Ngươi cứ như vậy mà khẳng định sao, triều đình có ngàn vạn binh mã, Hán Vương thì sao?”
“Ngôi vị Hoàng Đế của tiên hoàng đoạt được như thế nào?”, Diệp Thừa Mật cảm thấy hình ảnh Hải Đường trước mắt có chút mơ hồ, hắn dùng sức lắc đầu.
“Ngươi cho là đơn giản như vậy sao? Hán Vương là ai? Tiên Hoàng lại là người nào?”, trên mặt Hải Đường lộ vẻ khinh thường.
“Ngươi thì biết cái gì? Kế hoạch của Hán Vương đã dàn xếp thỏa đáng, giang sơn này sớm muộn gì cũng là của hắn. Hải Đường a, vốn dĩ ngươi có thể lên làm Hoàng Hậu, vậy mà ngươi cứ khăng khăng một mực từ chối để người khác nhảy vào hưởng”
“Ta không cần, ta cũng không muốn trở thành quân cờ của các ngươi để các ngươi tâng công lên Hán Vương tỏ rõ thành ý? Dựa vào cái gì muốn hy sinh ta?”, quyết định lúc trước của chủ nhân thân thể này đúng là sáng suốt.
“Hy sinh? Được Hán Vương coi trọng là phúc đức của ngươi! Ngươi cùng đại ca cố chấp như nhau, nào là tự sát, nào là bỏ trốn, phu nhân vì muốn ngươi có thể bước qua cửa Phương gia liền trở mặt với phụ thân, lén lút sau lưng phụ thân cho ngươi đính hôn với Phương gia, lại còn loan báo việc này cho toàn bộ người trong Ứng Thiên phủ được biết”
Không thể nào, Diệp phu nhân kiên cường như vậy sao? Hải Đường có chút kinh ngạc, nàng đang muốn phản bác thì phát hiện đầu mình choáng vãng, thức ăn trước mắt sao lại trở nên mơ hồ?
“Đại ca, ngươi, phu nhân, không một người chịu đứng về phía phụ thân, ngươi biết phụ thân tức giận bao nhiêu, thương tâm bao nhiêu không! Các ngươi đều là người nhà Diệp gia, tại sao không thay Diệp gia suy nghĩ!?”, Diệp Thừa Mật thở phì phò, đầu hắn càng lúc càng nặng hơn.
Hải Đường nhìn hắn kích động như vậy liền nghĩ thầm, độc tính có lẽ đã phát tác, nàng lặng lẽ đứng dậy bước lui vài bước.
“Ngươi làm gì vậy? Tránh xa như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta còn giết ngươi sao? Ngươi là muội muội cua ta, dù ngươi chán ghét ta nhưng ta không chán ghét ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta không tốt ở chỗ nào? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”, thanh âm cuối cùng đã trở thành tiếng rống, khi tiếng rống qua đi, Diệp Thừa Mật bóp cổ của chính mình, hô hấp trở nên dồn dập, “Ta…ta…ta…!!!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]