Chương trước
Chương sau
Những lời nói của Tần di nương khiến Hải Đường nổi lên nghi hoặc trong lòng. Chẳng lẽ những chuyện vừa qua có liên quan đến nàng? Hải Đường trầm ngâm suy nghĩ, nàng cân nhắc từng từ trong lời nói kia, xem rốt cuộc chúng có ý tứ gì, ngay cả khi Nhâm cô gõ cửa phòng nàng cũng không hề hay biết.

“Thiếu phu nhân, người đang nghĩ gì vậy?”

“Nhâm cô, không có gì đâu”, nhìn thấy Nhâm cô đã đứng bên cạnh mình tự lúc nào, Hải Đường đón lấy tách trà được đưa đến trước mặt mình, nàng vừa nâng tách trà lên môi liền chần chừ hạ xuống cầm trên tay.

“Thiếu phu nhân, có phải Tần di nương đã nói điều gì không tốt?”, Nhâm cô nhìn Hải Đường tiếp nhận tách trà nhưng không uống mà chỉ cầm trên tay, tách trà còn nóng làm đôi bàn tay nhỏ nhắn ửng đỏ thật xót lòng.

Hải Đường nhìn Nhâm cô đoạt tách trà trên tay mình, nàng hơi khó hiểu một chút nhưng lại thở dài, “Cũng không có gì, chỉ là ta cảm thấy có chút kì lạ mà thôi”

“Kì lạ?”

Rốt cuộc Hải Đường và Tần di nương đã bàn luận vấn đề gì mà lại khiến nàng trở nên hoang mang như thế? Chỉ là khi nghĩ đến nữ nhân kia, Nhâm cô bỗng nở nụ cười trong chốc lát, “Thiếu phu nhân, người không cần để ý Tần di nương nói những gì. Tính tình của người này…người trong phủ không phải không biết, trước giờ nàng vốn như thế, người không cần để trong lòng”

Hải Đường chỉ gật đầu rồi lại lâm vào trầm tư.

***

Đại phu nhân phân phó phòng thu chi đem sổ sách cùng tiền tiêu vặt hàng tháng để tính toán lại một lần nữa. Hải Đường bước vào phòng, nàng bắt đầu chậm rãi tính toán. Nhìn nàng làm việc, tâm tư đại phu nhân cũng nhẹ nhõm vài phần. Bản thân nàng đã có thể dần dần buông tay, chỉ cần ở một bên giúp đỡ Hải Đường là được.

“Hải Đường”

“Nương, người đã tới. Người đâu, dâng trà mời phu nhân”, vì buổi sáng xảy ra chút chuyện nên Hải Đường liền uống trà hoa cúc để nâng cao tinh thần.

“Không tồi, vị ngọt lành thanh hương, uống một ngụm trà này liền khiến tâm trí thanh tỉnh”, phu nhân vừa nhấp trà vừa khen ngợi.

“Phu nhân, người nên uống nhiều một chút, trà này rất tốt cho sức khỏe”

“Đúng rồi, buổi tối hãy đến chỗ của ta ăn cơm. Hôm nay lão gia ở nhà, cả nhà cùng nhau ăn một bữa”

“Dạ”, Hải Đường gật đầu không từ chối. Tuy nàng không muốn cùng Tần di nương và Tô Lam Nhân ngồi chung một bàn nhưng vì nể mặt phu nhân nên đành phải nhận lời.

Chạng vạng tối, Hải Đường mang theo Đô Đô đến Tùng Quán. Chính đường mở tiệc, người ra kẻ vào bê bê dọn dọn vô cùng nhộn nhịp. Mọi người đang ngồi trong phòng khách, phu nhân cùng Tần di nương không biết đang nói gì mà nhất thời cao hứng vui vẻ cười lớn.

Văn Đình đã trông giống một đại cô nương, nghe nói phu nhân đang tìm trượng phu cho nàng, qua năm sẽ gả nàng đi nên hiện tại nàng đang bị phu nhân giám sát việc học lễ nghi phép tắc trước khi xuất giá. Lúc này đây, trông nàng đã có chútthay đổi, cử chỉ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng chỉ im lặng ngồi một bên. Sở Các ngồi bên cạnh lão gia, tay cầm văn thư hình như đang thỉnh giáo phụ thân vài vấn đề. Trên tay Sở Đình cũng đang cầm văn thư, hắn nhàn nhã góp ý cho Sở Các. Ba nam nhân ngồi cùng một chỗ, lão gia cũng không nói gì nhiều mà chỉ mỉm cười tỏ ý hài lòng.

Đang muốn nhấc chân bước vào cửa thì phía sau đã vang lên thanh âm nữ tử, “Tỷ tỷ”, thanh âm trong trẻo nhưng mang theo vài phần không tình nguyện.

Hải Đường quay người nhìn lại liền nhìn thấy Tô Lam Nhân mặc bộ váy màu tím đang tiến tới, theo sau nàng là một nha hoàn đang bế Hoằng Ngọc. Thấy thế, Hải Đường không mặn không nhạt lên tiếng trả lời, “Muội đã tới”

Hoằng Ngọc được bế trên tay nha hoàn vừa trông thấy Đô Đô thì hai mắt liền bừng sáng. Hắn muốn trượt xuống khỏi tay nha hoàn chạy đến bên cạnh ca ca thì bị nương quét mắt một cái, hắn lập tức tối sầm mặt bám vào người tiểu nha hoàn không dám nhúc nhích.

“Hoằng Ngọc, tại sao ngươi còn muốn người khác ôm ngươi, xuống dưới đây cùng chơi với ta”, Đô Đô không suy nghĩ nhiều, hắn vừa trông thấy hài tử kia liền rời khỏi Hải Đường, chỉ là…mặc dù lôi kéo Hoằng Ngọc xuống chơi với hắn nhưng hài tử kia lại co rụt người khẩn trương nhìn về phía Tô Lam Nhân.

Đô Đô có chút xấu hổ, hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Hoằng Ngọc, thấy tiểu tử kia không chút động đậy, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra phía sau, hắn mím môi trở lại bên Hải Đường rồi nắm lấy tay nương của hắn.

“Đô Đô, dùng cơm trước đã. Chúng ta cùng vào thỉnh an lão gia và phu nhân, ăn cơm xong ta sẽ cho ngươi đi chơi”

Tô Lam nhân đối xử với hài tử của nàng như vậy khiến Hải Đường có điểm chướng mắt. Chuyện người lớn cớ sao lại can dự đến tiểu hài tử, tâm địa thật là nhỏ mọn!

“Dạ”, Đô Đô ngoan ngoãn theo nàng vào trong, hắn vừa vào đến nơi đã cao giọng không ngừng, dường như sợ không ai chú ý tới hắn, “Gia gia, thái nãi nãi, nãi nãi, phụ thân, tam thúc thúc, ngũ bác…”

“Ai nha, Đô Đô đến rồi! Mau, đến bên nãi nãi, Hoằng Ngọc cũng mau đến đây!”, phu nhân hòa ái mỉm cười với hai tiểu tôn tử.

Đô Đô buông tay Hải Đường, hắn nhanh nhẹn cởi giày trèo lên ngồi trên người phu nhân. Mái đầu nhỏ cọ cọ lên người phu nhân khiến nàng đắc ý cười không thôi. Nha hoàn bên kia thấy vậy vội buông Hoằng Ngọc. Hoằng Ngọc theo quy củ thỉnh an lão gia, sau đó mới đi đến chỗ phu nhân rồi ngoan ngoãn đứng bên cạnh, ánh mắt tiểu hài tử nhìn chằm chằm Đô Đô có vẻ dò xét.

“Hải Đường, Lam Nhân, hai người các ngươi cũng ngồi xuống đi. Hoằng Ngọc, có muốn ra chơi cùng Đô Đô không?”, phu nhân cúi đầu hỏi Hoằng Ngọc, chỉ thấy hắn khẽ cúi đầu, ánh mắt cũng không dám nhìn Đô Đô nữa.

Mới chỉ một lát nhưng Đô Đô có vẻ đã quên mất kẻ kia vừa làm xấu mặt hắn, Đô Đô tiến đến bên ghế đệm rồi lôi từ trong túi nhỏ ra vài mẩu tượng đất hướng Hoằng Ngọc vẫy vẫy. Một đứa an vị trên ghế, một đứa ngồi bên mép ghế, hai tiểu hài tử đùa nghịch quên mất mọi người.

Đang nói chuyện phiếm thì nha hoàn tiến vào thỉnh các vị chủ nhân dùng cơm. Đô Đô vội vàng đem bảo bối của hắn gom lại bỏ vào trong túi nhỏ, Hoằng Ngọc đứng một bên nhìn theo cử chỉ của Đô Đô với vẻ tiếc nuối. Hắn muốn được ngắm thêm một lần nữa nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.

Hải Đường nhìn thấy thế liền khom người thì thầm nho nhỏ vào tai Đô Đô. Đô Đô mím môi ngúng nguẩy không chịu, nhưng khi nhìn thấy thái độ nghiêm túc của nương thì lại sợ. Đô Đô suy nghĩ một lát liền quay sang nói với Hoằng Ngọc, “Hoằng Ngọc, đợi sau khi ăn xong chúng ta lại cùng chơi, được không?”

Nghe thế, Hoằng Ngọc liền vui vẻ gật đầu.

Lúc ăn cơm, Tần di nương ở một bên vừa ân cần rót rượu vừa gắp thức ăn cho mọi người, cung cách thật đúng như một chủ nhân. Không chỉ đối xử tốt với mọi người mà ngay cả đối với Hải Đường cũng hết sức thân thiết, nàng cười nói như thể chưa xảy ra chuyện gì. Hải Đường nhìn không thấu mục đích của nàng. Tần di nương lại hướng lão gia khen ngợi Đô Đô, nào là Đô Đô ăn cơm thật giỏi, nào là Đô Đô thông minh hơn người. Miệng lưỡi mật ngọt thế kia…có lẽ vì vậy mà lão phu nhân yêu thích nàng.

Mặc dù Hải Đường im lặng đối với màn kịch trước mắt nhưng nàng liếc thấy Tô Lam Nhân mặt mày đã tái nhợt ngồi một bên nắm chặt tay. Hải Đường cảm thương cho nữ nhân này, dù mình không làm gì nhưng lại khơi mào thêm hận ý của người kia đối với Đô Đô. Một màn trước mắt cũng chỉ khiến lão gia cùng phu nhân vui mắt mà thôi.

Đô Đô dùng cơm chưa xong nhưng Hoằng Ngọc đã ăn no, tiểu hài tử lễ phép buông bát rồi dùng âm thanh non nớt nói với lão gia cùng phu nhân, “Tôn tử xin phép!”. Hắn nói xong liền từ trên ghế nhảy xuống đất rồi đến bên cạnh Đô Đô nhẹ nhàng kéo góc áo hắn ý bảo Đô Đô cũng dùng cơm nhanh nhanh để ra chơi cùng hắn.

Thấy vậy, Đô Đô nhanh tay lùa hết thức ăn trong bát vào chiếc miệng nhỏ nhắn, hắn vừa nuốt vừa hướng lão gia lên tiếng, “Gia gia, nãi nãi, Đô Đô đã ăn no, có thể đi chơi không?”

“Khoan đã, ăn thêm bát canh này nữa”, phu nhân ngồi một bên vội kéo Đô Đô lại rồi bê bát canh đến bên miệng hắn. Đô Đô cũng không từ chối, hắn nhanh miệng uống hết canh vào bụng rồi tươi cười nói, “Đa tạ nãi nãi, canh thật ngon a!”. Hắn nói xong liền nhảy xuống ghế chạy đến bên Hoằng Ngọc.

“Nhâm cô, người hãy theo bảo hộ hai tiểu thiếu gia”, phu nhân vội vàng phân phó Nhâm cô, trên mặt nàng lộ ý cười hài lòng.

***

Đêm đã khuya, lão gia đã có chút mệt mỏi, thấy vậy mọi người liền đứng lên cáo từ. Hải Đường gọi Đô Đô trở về. Nghe tiếng Hải Đường gọi, Đô Đô lập tức thu dọn bảo bối của hắn bỏ vào túi rồi nhảy xuống ghế chạy đến bên cạnh nương của hắn. Nhìn Đô Đô, Hải Đường nghiêm mặt hỏi, “Đô Đô, nương đã nói với ngươi như thế nào?”

Đô Đô cắn môi ra vẻ không tình nguyện. Hắn cúi đầu lấy ra từ trong túi những bảo bối của hắn rồi bắt đầu chọn trái chọn phải, cuối cùng hắn cũng chọn được một chiếc không quá bình thường mà cũng không quá bắt mắt đem đến trước mặt Hoằng Ngọc, “Hoằng Ngọc, cái này cho ngươi”. Ngày đó Ngô Thiên Phàm đã mua cho hắn cùng Nữu Nữu mỗi người một bộ, hắn xem chúng như là bảo bối, ai cũng không chịu cho xem, lúc này lại phải cho đi một chiếc quả thật khiến hắn đau lòng. Bàn tay nhỏ bé quyến luyến nắm chặt đồ vật trong tay, nhưng nghĩ đến biểu tình của mẫu thân, hắn đành nhắm mắt buông tay.

Hoằng Ngọc cao hứng không thôi, sau khi hắn tiếp nhận đồ vật từ Đô Đô liền gắt gao nắm chặt trong tay, thanh âm có chút vui sướng, “Ca ca, đa tạ ngươi!”

Lời vừa nói ra thì Tô Lam Nhân đã đi đến bên cạnh hắn, nàng vừa đoạt lấy đồ vật từ trên tay hài tử của mình vừa quát, “Hoằng Ngọc, đây là cái gì?”

“Ca ca…cho ta tượng đất này”, Hoằng Ngọc sợ hãi trả lời, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tay nàng dường như sợ nàng dùng sức bóp nát đồ vật kia.

Tô Lam Nhân nổi giận to giọng quát, “Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Nói!!!”

Sở Đình đứng một bên thấy chướng mắt liền tiến đến xoa đầu hài tử của mình, “Lam Nhân, ngươi quát cái gì? Không cần vì một tượng đất nho nhỏ mà dọa hắn sợ, ngươi hà cớ gì lại phát hỏa lên người hắn?”

“Chỉ vì một tượng đất nho nhỏ? Tướng công, người quá mê muội rồi! Khi còn nhỏ chỉ lo ham chơi thì tương lai làm sao lập nên đại sự?”, trong lời nói của Tô Lam Nhân tỏ rõ ý châm chọc khiêu khích.

“Hắn ham chơi?”, Sở Đình kiên nhẫn nói, “Chơi đùa với một tượng đất nhỏ có gì không tốt? Tiên sinh cũng nói rằng hắn rất ham học, vui chơi một chút thì ảnh hưởng gì?”

“Phải không? Hừ! Còn nhỏ đã không cố gắng thì lớn lên tất sẽ đồi bại. Ta không muốn Hoằng Ngọc con ta tương lai lại trở thành kẻ phá gia chi tử. Tướng công, giáo dưỡng hài tử là chuyện của ta, không cần người quan tâm!”, Tô Lam Nhân tức giận thấu trời, nàng xoay người nhét ngay tượng đất kia trở lại tay Đô Đô khiến Đô Đô có chút giật mình.

“Đô Đô, Hoằng Ngọc không phải kẻ ham chơi!”, nàng nói xong cũng không thèm quan tâm đến Hoằng Ngọc đang khóc mà lập tức lôi kéo hắn rời khỏi cửa.

Đô Đô đứng một bên quan sát, hắn không rõ vì sao người lớn lại cãi nhau nhưng nhìn biểu hiện của mọi người hắn liền hiểu được chuyện vừa rồi khiến Hoằng Ngọc không vui, di nương không vui mà bên này phụ thân cùng nương cũng không vui vẻ gì. Cầm tượng đất nhỏ trên tay, hắn không biết nên làm gì, cất cũng không dám cất, hắn chỉ biết ngây ngốc đứng một chỗ nhìn nương hắn.

Hải Đường khinh miệt hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống an ủi đứa con nhỏ của mình, “Đô Đô, lần sau lại cùng đệ đệ chơi, bây giờ ngươi thay đệ đệ cất thứ này đi, có được không?”

Đô Đô vội gật đầu rồi cẩn thận đem tượng đất cất vào trong túi nhỏ. Lần sau gặp lại Hoằng Ngọc, nhất định hắn sẽ mang trả lại cho đệ đệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.