Ra khỏi thư phòng, Sở Đình vẫn không chịu buông tay Hải Đường, “Nhẹ một chút được không? Đau!”
“Lúc này biết đau rồi sao? Diệp Hải Đường, ngươi có thể suy nghĩ cho người khác một chút hay không. Ngươi có biết lúc người trong cung đến truyền lời, trong nhà có bao nhiêu người lo lắng cho ngươi! Không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì? Ta…Quên đi!”, lời nói đến cửa miệng bị Phương Sở Đình nuốt xuống. Trên đường tiến cung hắn đã lo lắng đến tim đập chân run, sợ nhìn thấy nàng chỉ còn là một thi thể.
“Ngươi cho là ta muốn tiến cung sao? Ngươi cho là muốn tranh luận với Hoàng Thượng sao? Tình huống lúc đó thế nào, ta có thể làm chủ sao?”, Hải Đường cố gắng vùng vẫy khỏi sự kiềm chế của hắn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật sự là chuyện ngoài ý muốn sao?”. Phương Sở Đình rốt cuộc đem nghi ngờ nói ra khỏi miệng. Nói Hải Đường muốn hãm hại Oánh Phi, hắn không tin, chỉ là lúc ấy Khinh Điệ nói năng bài bản hẳn hỏi, nếu không phải Oánh Phi tỉnh lại, lần này chỉ sợ sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Hải Đường cắn môi cau mày, trong lòng âm thầm cân nhắc có nên nói hay là không? Nói, hắn có thể tin tưởng sao?
“Ngươi tin ta không?”, Hải Đường quyết tâm đánh cược một phen.
“Tin”
“Thật sự?”, Hải Đường không thể tin được lỗ tai của chính mình, miệng nàng khẽ nhếch lên.
“Ngươi nói ta sẽ tin”, trong đêm tối, ánh mắt Sở Đình lấp lóe tia sáng, Hải Đường thật sự an tâm mỉm cười, nàng tự nhiên tiến đến gần hắn.
“Ta không bóp cổ nàng, là nàng muốn bóp chết ta”
“Không có khả năng!”, Phương Sở Đình đẩy thân hình vừa tựa vào người hắn ra.
Diệp Hải Đường bị hắn đẩy ra, nàng sửng sốt một chút rồi nở nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút thê lương. Khóe mắt Hải Đường ngấn lệ, quả nhiên, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng người kia, “Ta biết ngươi sẽ không tin tưởng ta. Phương Sở Đình, về sau ngươi không cần vọng tưởng ta sẽ nói thật!”, nàng nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Mang theo Đô Đô cùng Tiểu Ngũ trở về ngoại trạch, con trai trên xe ngựa đã lim dim ngủ, nàng ôm con vừa nhẹ giọng hát ru vừa nghĩ ngợi đủ chuyện. Con trai a, hôm nay suýt chút nữa ta đã không còn gặp lại ngươi, là nương của ngươi phước lớn mạng lớn a! Nếu không phải Chu Lệ đúng lúc đi ngang qua, chỉ sợ Hải Đường một lần nữa làm cô hồn dạ quỷ bị người của nương nương kia đánh chết dễ dàng tựa như đánh chết một con chó. Thật giận, người kia cư nhiên còn đứng về phía tình nhân cũ của hắn, nữ nhân kia tốt vậy sao?
Hải Đường cảm giác có chút bực mình, nàng bước ra gian ngoài tựa vào cửa sổ nhìn xuống. Ánh trăng tròn nhô cao bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ mang theo làn hương thơm ngát. Hải Đường hít sâu một hơi, trước ngực vẫn cảm thấy đau nhói. Trong viện có tiếng bước chân truyền đến, Hải Đường vừa ngóng đầu nhìn xuống liền thấy…oan gia đến đây.
Nhanh chóng thổi tắt đèn, nàng nằm xuống trường kỷ giả vờ đã ngủ. Tiếng bước chân hướng lên lầu, cạch, cánh cửa mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại. Hải Đường nghe được tiếng bước chân tiêu sái của hắn bước vào tẩm phòng, nàng lén lút mở mắt nhìn vào bên trong.
Phương Sở Đình cởi xiêm y, hắn đang chuẩn bị lên giường lại phát hiện nàng không có ở trên giường, quay đầu nhìn lại liền thấy một thân ảnh vừa nhích động trên trường kỷ. Khóe miệng nổi lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Hải Đường nghe được tiếng bước chân đang hướng chính mình đi tới, nàng lập tức xoay lưng lại, nhắm chặt hai mắt, nam nhân phía sau đã nằm xuống bên cạnh, một bàn tay thản nhiên khoác lên hông nàng. Sau đó…không có động tĩnh! Hải Đường có chút tức giận, nàng thật sự không tin chính mình lại dễ dàng cho qua như vậy, ngươi cho là đối với ta muốn nói thế nào cũng được sao! Nàng gạt bàn tay hắn ra khỏi hông của chính mình. Không đến một giây sau, bàn tay kia lại mò đến, lại gạt, lại mò đến. Lặp lại vài lần, rốt cuộc có người không nhịn được, Hải Đường bật ngồi dậy, nàng đem cánh tay của hắn gắt gao đè xuống trường kỷ.
“Ê, làm gì vậy? Đau!”, Phương Sở Đình nhìn bàn tay của hắn bị Hải Đường “hành hung” liền cảm thấy buồn cười.
Hải Đường rụt tay lại rồi xoay người nằm xuống trường kỷ, nàng không thèm để ý đến hắn.
“Gì nữa? Không để ý ta sao? Tức giận?”, Phương Sở Đình lay lay vai nàng.
Ngẫm lại nhiều ngày nay chính mình đã chịu nhiều ủy khuất, bất giác mũi Hải Đường có chút cay cay. Vẫn không phản ứng lại động tác của hắn, Hải Đường gạt luôn bàn tay trên vai mình xuống, chỉ là tay nàng cũng bị hắn nhân tiện tóm giữ.
“Nương tử?”, biết nàng không thích cách xưng hô này, bất quá, hắn vẫn nhịn không được ý muốn gọi nàng như thế.
Lạnh a! Hải Đường run lên, “Đã nói đừng gọi ta là nương tử!”
“Không gọi ngươi nương tử, ngươi làm sao chịu để ý đến ta!”. Hắn vừa nói vừa đem bàn tay kia di chuyển xuống thắt lưng của nàng. Bàn tay gắt gao đem nàng kéo sát vào ngực hắn.
“Không phải ngươi không tin ta đó sao?”, Hải Đường bĩu môi giãy dụa.
“Ta không tin ngươi bao giờ?”
Hải Đường trở mình nằm đối mặt với hắn, “Còn không có, ngươi nói “không có khả năng” đó thôi!”
“Ta chỉ không tin Oánh Nhi có thể làm ra chuyện như vậy”
“Oánh Nhi! Là Oánh Phi! Ngươi có thể thanh tỉnh một chút hay không? Ngươi ta đã là nương nương, ngươi còn gọi Oánh Nhi, muốn bị chém đầu sao!”, nàng không thể không phản tỉnh hắn.
“Ta!”, Phương Sở Đình ngẫm nghĩ, xưng hô như vậy quả thật không ổn, “Biết rồi, nương tử nói đúng, về sau ta sẽ sửa”
“Nghe lời vậy sao?”
“Đừng đánh trống lảng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hải Đường chợt nhớ tới một chuyện trọng yếu, Tô Oánh Nhi cũng đã gặp qua Trầm Đường, nghe ngữ khí của nàng tựa như việc nàng quen biết Phương Sở Đình có liên quan đến Trầm Đường. Chỉ là, phải hỏi thế nào đây? Nàng không thể nói rõ chính mình đã không còn nhớ gì a!
“Nàng bảo ta là Trầm Đường”
“Nàng nhận ra ngươi?”
“Đúng vậy. Ta không thừa nhận, bộ dáng của nàng càng dọa người”
“Là vì chuyện này?”, Sở Đình có chút kỳ quái, Hải Đường đã không còn nhớ rõ chuyện quá khứ, tại sao Oánh Nhi lại có ấn tượng sâu sắc như vậy đối với Trầm Đường?
“Cũng không hẳn. Nàng nói ta phải để Lam Nhân phù chính, ta phản đối, nàng tựa như phát điên rồi dùng sức bóp cổ ta, sau đó chúng ta liền té ngã xuống đất”
Sau một lúc lâu vẫn không nghe tiếng đáp lời, Hải Đường ngẩng đầu. Nương theo ánh trăng, nàng nhìn thấy vẻ mặt “không thể tin được” của Sở Đình, “Không tin? Không tin thì đừng hỏi ta”. Hải Đường xoay người muốn tránh khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
“Đừng lộn xộn, để ta suy nghĩ một chút”, Oánh Nhi kỳ quái vì Hải Đường không nhớ rõ nàng sao? Hay là vì Hải Đường chống đối nàng? Chỉ là, nàng luôn đoan trang hào phóng, tại sao lại làm ra sự tình như vậy? Chuyện này nói thế nào cũng không thể kết lại thành một khối.
“Ngươi không tin? Đốt đèn đi, ta cho ngươi xem chứng cớ”, Hải Đường dùng sức gạt tay hắn ra rồi châm ngọn nến. Nàng kéo áo, chỉ vào cổ mình để hắn nhìn thấy, “Ngươi nhìn đi, nơi này vẫn còn dấu, còn có chỗ này, da cũng bị rạch một đường, dĩ nhiên ta sẽ không tự bóp cổ chính mình, ta cũng không phải kẻ điên”
Phương Sở Đình không nói gì, ánh mắt hắn nhu hòa nhìn vào cổ Hải Đường, ngón tay cọ qua cọ lại trên cổ nàng, cảm giác được nơi đó có một vết thương. Hải Đường rụt cổ, nàng muốn kéo áo lên, chỉ là tay còn chưa động thì thân mình đã bị hắn kéo ngã vào lòng. Hải Đường vùng vẫy, thanh âm tức giận, “Ngươi làm gì vậy?”
“Ôm một chút”, Phương Sở Đình không để ý đến phản ứng của nàng, hắn gắt gao đem nàng ôm trước ngực rồi từ từ nhắm mắt, “Cả ngày bất ổn, hiện tại ta chỉ muốn ôm ngươi”. Nhớ tới tình hình trong cung, sự khiếp sợ vẫn còn đọng lại trong tâm hắn. Nếu Hoàng Thượng nổi giận chém đầu nàng, ngừng lại! Hắn không muốn nghĩ tới. Vòng tay ôm nàng đột nhiên siết chặt hơn một chút.
Hải Đường ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nghe nhịp tim vừa nhanh vừa mạnh của hắn, còn sống thật tốt! Một nụ cười an tâm xuất hiện trên môi nàng.
Không biết đã qua bao lâu, “Phương Sở Đình, ngươi vẫn còn chuyện chưa nói với ta!”, Hải Đường không khách khí “táp” một cú thật mạnh vào ngực hắn.
“A! Lại chuyện gì nữa?”, nữ nhân này tại sao càng ngày càng thích sử dụng bạo lực a!
“Tiểu Tam!”, hừ, ta đã muốn “tính sổ” chuyện này với ngươi từ lâu.
“Tiểu Tam lại làm sao vậy?”, thật đau đầu a!
“Hử?”, Hải Đường trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi có thể không biết sao?”
Phương Sở Đình thở dài, “Không biết!”
Không thể nào! Tiểu Tam đã lên giường cùng hắn, hắn còn không biết!
“Thật sự không biết? Phương Sở Đình, ta không tin ngươi!”, nàng vừa nói vừa cấu vào lưng hắn.
“Ai~!”, thở dài một hơi, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, “Lúc đó ta không biết”, hắn nói xong lại nhắm mắt.
Những lời này có ý tứ gì? Nói cách khác, lúc đó hắn rõ ràng biết nhưng lại làm bộ như không biết, “Phương Sở Đình, ngươi cư nhiên chơi trò mập mờ!”
“Mập mờ? Không có a! Ta biết ngươi muốn nói gì nhưng ta chỉ có thể làm như không biết, ngươi có hiểu hay không?”, nữ nhân ngốc này!
Đợi đã, có vấn đề!
“Không phải ngươi chạm vào nàng?”, Hải Đường nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Không có”
“Uống rượu cũng không có?”
Phương Sở Đình lại mở mắt, “Ta thừa nhận lúc ấy ta có chút say, nàng thay đổi bộ nam trang mà ngươi vẫn thường mặc, ta tưởng là ngươi”
“Sau đó thế nào?”, bốn chữ này phát ra cùng lúc với tiếng răng kèn kẹt.
“Ta chỉ bế nàng một chút, sau đó nhận ra nàng không phải là ngươi liền đẩy ra!”
Hải Đường ngồi dậy, nàng gắt gao theo dõi ánh mắt của hắn. Trong ánh mắt hắn, trừ bỏ thản nhiên vẫn là thản nhiên. Hải Đường có chút thất vọng, xem ra không thể “tính sổ” được! Bất quá, tận đáy lòng của nàng vẫn có chút ngọt ngào, “Được rồi! Ta tin tưởng ngươi. Bất quá, ngươi không còn biện pháp nào tốt hơn sao?”
“Bằng không thì thế nào? Bởi vì ta bế nàng một chút mà phải phụ trách cả đời của nàng sao?”, vậy nên chỉ có thể giả vờ say, chỉ khổ Hải Đường. Bọn họ thay phiên nhau đến gây phiền toái cho nàng, Tiểu Ngũ đã đem tình hình thực tế nói với hắn.
Một lần nữa Hải Đường tựa vào lòng hắn, quên đi, việc này sẽ không so đo cùng hắn. Nếu hắn đem việc này giao cho nàng, chính là bởi vì hắn đối với nàng cảm thấy yên tâm, còn sợ không thể khiến Tiểu Tam mất hết hy vọng?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]