Chương trước
Chương sau
Đêm lạnh như nước, Hải Đường rục rịch bên người Sở Đình, “Ngủ chưa?”

“Rồi”

“Ngủ rồi cũng có thể trả lời ta?”, Hải Đường không hài lòng.

Phương Sở Đình than nhẹ một tiếng, hắn từ từ nhắm mắt đem Hải Đường ôm vào lòng, “Nói đi”

“Chúng ta thật sự phải quay về Phương phủ sao?”

“Ừm”

“Không quay về không được sao?”

“Luyến tiếc Ngô Thiên Phàm?”

Hải Đường nghiêng người, “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi nha!”

“Tại sao lại không về?”, Phương Sở Đình khép hờ đôi mắt.

“Ta căn bản không biết ai muốn hại Đô Đô, bây giờ trở về, ta mỗi ngày đều phải lo lắng! Còn muốn để ta sống không?”

“Có ta ở đây, còn có Thành Thụy, ngươi không cần lo lắng”, Sở Đình hứa hẹn.

“Vấn đề là ngươi thường xuyên không có mặt ở nhà, Thành Thụy cũng không thể trông chừng chúng ta mỗi ngày. Trong Đường Viên đều là nữ nhân cùng hài tử, thật sự không an toàn”

“Nơi này sẽ an toàn sao? Ta có thể tìm được ngươi, người khác không thể sao? Nếu có tâm hại Đô Đô, nơi này càng dễ dàng hơn”

Hải Đường cắn chặt răng, “Tôn tử đích tôn hấp dẫn như vậy sao?”

“Tổ chế Phương gia cho phép trưởng tử kế thừa tất cả gia sản, người đó sẽ đứng đầu gia đình. Sản nghiệp của Phương gia to lớn, ai lại không muốn làm lão gia?”, Phương Sở Đình có chút bất đắc dĩ.

“Ta hỏi ngươi, nếu Đô Đô thật sự đã xảy ra chuyện thì ai sẽ làm tôn tử đích tôn?”, trong lòng Hải Đường vừa lóe lên một tia sáng.

“Dựa theo tổ chế, ai cũng có thể”

“Có ý tứ gì?”, ánh sáng lập tức phụt tắt.

“Nếu Lam Nhân trở thành chính thê, Hoằng Ngọc cũng có thể làm cháu đích tôn”

“Lam Nhân trở thành chính thê? Nói đúng, nếu ta bị ngươi hưu hoặc chết đi thì nàng có thể làm chính thê”

“Ngươi nói gì vậy? Lam Nhân không có tâm kế này”, Phương Sở Đình lại còn che chở cho tiểu thiếp của hắn.

Hải Đường mất hứng dịch người cách xa một chút. Người được lợi lớn nhất chính là nàng ta, vậy mà hắn còn bao che.

“Đúng vậy, Lam Nhân muốn ta hưu ngươi, chỉ là nàng cũng biết mình sẽ không được như ý nguyện”

“Quên đi, ta không muốn thảo luận chuyện này với ngươi. Ta chỉ lo lắng sau khi trở về Phương phủ sẽ lại có kẻ cố ý gây phiền toái, mỗi ngày đều lo lắng như vậy ta thật sự không sống được!”

“Nhưng ở lại nơi này cũng không phải là kế lâu dài, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ta hưu ngươi? Ngươi đừng nằm mơ!”, Phương Sở Đình mất hứng.

“Ta cũng không nói sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, dù sao cũng phải đợi Đô Đô lớn hơn một chút”

“Loại sự tình này rất khó đề phòng, đại ca ngươi lớn như vậy còn không tránh được…”

Hải Đường ngồi bật dậy, “Ngươi nói đại ca ta…không phải chuyện ngoài ý muốn sao?”

“Cái chết của Thừa Nghệ dứt khoát không phải là chuyện ngoài ý muốn. Người khác có thể không biết nhưng ta hiểu rõ kỹ năng bơi lội của hắn, sông Tần Hoài làm sao có thể bức tử hắn”, trong mắt Sở Đình có chút thương cảm.

Hải Đường đối với vị đại ca này rất có hảo cảm. Cũng giống như Trầm Nhã Như, Diệp Thừa Nghệ dường như gắn liền với sinh mệnh này vì bọn họ là người tối quan trọng của Diệp Hải Đường.

“Ngươi nói đại ca của ta bởi vì là trưởng nam nên mới bị người nhà của ta hại chết?”, Diệp gia rốt cuộc là một gia đình như thế nào?

“Ta đã phái người điều tra, cái chết của đại ca ngươi có thể liên quan đến Nhị ca Diệp Thừa Mật của ngươi, chỉ là manh mối bị chặt đứt”

Hải Đường trầm mặc một hồi, “Cái kia…làm sao bây giờ? Ta mặc kệ, dù sao hiện tại ta cũng sẽ không quay về Phương phủ”

“Ngươi, nữ nhân này!”

“Tướng công~, ngươi để mẫu tử chúng ta ở lại đây một thời gian đi”, Hải Đường cọ cọ vào cánh tay hắn làm nũng.

“Còn ta…ta phải làm sao bây giờ? Ta cũng ở lại đây sao?”, Phương Sở Đình bất đắc dĩ hỏi nàng.

“Cứ xem như nơi đây là ngoại trạch của ngươi”

“Ngoại trạch? Tổ chế của Phương gia không cho phép trưởng nam có ngoại trạch a!”, thật sự là một nữ nhân chẳng biết gì hết!

“Lại là tổ chế Phương gia”, Hải Đường bĩu môi nói thầm.

“Ngươi muốn ta “kim ốc tàng kiều” sao?”, Phương Sở Đình nhéo nàng.

“Không dám đâu, nơi này cũng gọi là kim ốc được sao ? Lại nói bổn tiểu thư không phải là Trần A Kiều a!”

“Nói vậy mà cũng tin!”, Phương Sở Đình cười hì hì, “Ngươi muốn ở lại nơi này cũng được, nhưng phải đáp ứng điều kiện của ta”

“Nói thử xem”, Hải Đường tò mò.

“Thứ nhất, nếu là ngoại trạch thì về sau ta sẽ thường xuyên đến đây an dưỡng, bảng hiệu trước cửa cũng phải đổi lại thành Phương Trạch”

Biết ngay mà, trong lòng hắn luôn canh cánh chuyện này, “Không thành vấn đề”

“Thứ hai, ngươi phải nghĩ biện pháp để không làm nãi nãi thương tâm”

“Lão phu nhân?”, Hải Đường có chút chột dạ, lão phu nhân thật sự đối đãi tốt với nàng cùng Đô Đô, “Lão phu nhân gần đây thế nào?”

“Còn có thể thế nào nữa? Khóc đứt từng khúc ruột, nhắc đến Đô Đô liền khóc, lo lắng mẫu tử ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn, thiếu chút nữa đã bắt buộc phụ thân phái nha dịch Thiên Phủ đi tìm các ngươi”

“Ngươi không đem chuyện chúng ta ở nơi này nói với người sao?”

“Không có. Ta chỉ nói rằng đã tìm thấy manh mối của các ngươi để người đừng lo lắng”

“Tại sao?”, Hải Đường quan sát ánh mắt của hắn.

“Ta muốn chính mình hỏi ngươi, không muốn để bọn họ nói cho ta biết”

Trong lòng Hải Đường cảm thấy ấm áp, nàng biết hắn đang bảo vệ mình, nếu để người trong phủ tìm được nàng, hiện tại nàng đã bị dìm lồng heo, “Được! Ta đã nghĩ được biện pháp, ngươi cứ nói với bọn họ rằng ta vì cầu an cho Đô Đô nên mang hắn đến ở lại am ni cô”

“Như vậy…được sao?”

“Nếu không thì phải làm thế nào? Đây là lý do thoái thác tốt nhất. Bất quá, ngươi nói địa chỉ am ni cô xa một chút, căn cứ theo tính tình của lão phu nhân, nói không chừng sẽ tự chạy đến xem cháu”

“Ai~, Diệp Hải Đường, ngươi chỉ cần mở miệng là có thể nói dối a!”, Phương Sở Đình có chút nghi ngờ nhìn nàng.

“Ngươi có ý gì?”, Hải Đường tru tréo.

“Thôi quên đi. Thứ ba, ta muốn để một người ở lại nơi này”

“Ngươi muốn giám thị ta?”, Hải Đường trừng mắt nhìn hắn.

“Đúng vậy, ai bảo ngươi thích chạy trốn?”

“Ngươi!”

“Là ta lo lắng, được chưa! Giống như ngươi nói, ta cùng Thành Thụy không có khả năng mỗi ngày đều để mắt trông chừng các ngươi. Vậy nên, ta muốn có một người chuyên bảo hộ ngươi cùng Đô Đô”

“Nam hay nữ?”, Hải Đường không tìm ra lý do cự tuyệt.

“Nữ. Lại nói nàng cùng ngươi có chút quan hệ”

“Là sao?”, Hải Đường tựa lưng vào thành giường.

“Tám năm trước ta cùng Thừa Nghệ vẫn còn học tại Quốc Tử Giám. Có một ngày bọn ta lén lút chuồn ra ngoài chơi, giữa đường gặp phải kẻ móc túi, là hai tiểu nam hài. Thành Thụy bắt được bọn họ. Hai tiểu hài tử này vừa đen vừa gầy, quần áo rách nát. Lúc ấy đại ca của ngươi động lòng trắc ẩn liền hỏi bọn họ tại sao lại phải đi móc túi, bọn họ nói vì muốn kiếm tiền mai táng nãi nãi đã thu dưỡng bọn họ đến ngày hôm nay. Ta và đại ca ngươi đi đến chỗ ở của bọn họ, đó là một túp lều cây, bên trong có mùi thi thể thối rữa, ngoài ra còn có vài tiểu hài tử, đứa nhỏ nhất chỉ mới tám tuổi lại đang phát sốt. Vì muốn kiếm tiền mai táng người thân nên bọn họ phải ra ngoài mưu sinh, chỉ là thân thể quá gầy yếu nên không ai thuê, đành phải trộm cắp này nọ để sinh tồn, người đầu tiên bọn họ chọn xuống tay chính là đại ca ngươi. Chúng ta đã mang tất cả ngân lượng trên người cho bọn họ, năm tiểu hài tử này liền quỳ gối xin đi theo chúng ta, lúc đó chúng ta cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi lại không có nơi an bày bọn họ. Sau đó ta đành phải đưa bọn họ đến ở nhờ nhà của Thành Thụy. Phụ thân của Thành Thụy là hộ vệ của nhà chúng ta, vốn là một nhân vật giang hồ, bởi vì phụ thân của ta đã cứu hắn nên hắn muốn ở lại nhà ta để báo đáp. Về sau này, ta và đại ca ngươi cần bọn họ hỗ trợ một số công việc, bọn họ tự nhiên trở thành tay chân của chúng ta”

“Phương Sở Đình, tuy nói có ân phải báo đáp nhưng bọn chúng đều là tiểu hài tử!”

“Đại tiểu thư của ta a! Không ai muốn vô công thụ hưởng ân huệ của người khác, một khi đã tiếp nhận sẽ muốn mau chóng trả nợ, ngươi không cho hắn cơ hội thì cả đời hắn cũng sẽ không thể yên tâm”

“Nói cũng đúng”, đạo lý này mọi người đều hiểu, chỉ là có bao nhiêu người chân chính làm được. Vẫn nói thi ân bất cầu báo, nhưng đối với người nhận cũng là một gánh nặng.

“Tiểu Ngũ nhỏ tuổi nhất, lại là nữ hài tử, Thừa Nghệ vẫn luôn quan tâm nàng và đối đãi với nàng như muội muội của chính mình. Sau khi Thừa Nghệ qua đời, Tiểu Ngũ lập chí vì đại ca của ngươi báo thù nên mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng võ công không hề thua kém Đại Nhất”

“Tiểu Ngũ? Đại Nhất? Đây mà là tên sao?”

“Đây là tên do vị nãi nãi đã thu dưỡng bọn họ đặt cho, Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ. Tiểu Nhất cảm thấy tên mình không đủ vang dội nên đổi thành Đại Nhất. Tiểu Nhị cảm thấy bất bình nên cũng học đòi sửa lại tên”

“A ha ha!”, Hải Đường bật cười vui vẻ. Đại Nhất, Đại Nhị, Hải Đường còn ngỡ mình vẫn đang đến trường học a!

“Có Tiểu Ngũ bên cạnh ngươi, ta cũng cảm thấy yên tâm một chút, thế nào? Có đồng ý hay không?”

“Ta vẫn còn cảm thấy ngươi muốn giám thị ta”, Hải Đường cố ý tra hỏi.

“Đúng vậy, để xem ngươi còn muốn chạy hay không”, Sở Đình nhìn nàng, chân mày cau lại, “Diệp Hải Đường, ngươi vẫn còn chuyện giấu ta!”

“Đại thiếu gia, còn chuyện gì a?”

“Là tòa nhà này! Đừng nói với ta là sau khi ngươi biết Đô Đô gặp chuyện không may mới mua”

Hải Đường liếc mắt nhìn hắn một cái rồi kéo chăn đắp qua mặt, “Ta buồn ngủ”

“Ê, tỉnh lại tỉnh lại, muốn ngủ là ngủ sao?”, Phương Sở Đình nhìn Hải Đường lắc đầu.

Giấu mặt trong chăn, Hải Đường đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nàng xốc chăn lên hỏi, “Nếu nói địa vị trưởng nam hấp dẫn như vậy, trước đây ngươi đã từng gặp qua chuyện ngoài ý muốn chưa?”

“Chuyện ngoài ý muốn? Ai lại không gặp phải chuyện ngoài ý muốn chứ? Đó có phải là âm mưu của bọn họ hay không thì ta không biết, bất quá, từ bé ta đã lớn lên bên người nãi nãi, vẫn ngủ trong phòng nãi nãi. Hẳn là nãi nãi bảo hộ ta rất tốt”, trong ánh mắt của hắn ẩn chứa tia thất vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.