Tiêu Mặc Linh được đưa đến ngôi nhà hoang sâu trong rừng, Điềm Thẩm Lang quăng cô vào trong, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh, một cái hất mặt liền xuất hiện mấy người đàn ông vạm vỡ đứng xếp hàng đằng sau hắn. Tiêu Mặc Linh trợn tròn hai mắt, lùi lại, run rẩy cất tiếng "Anh... định làm gì?"
Điềm Thẩm Lang không buồn mà cất tiếng, phẩy tay ra lệnh. Đối với Tiêu Mặc Linh hắn một chút hứng thú đùa giỡn cũng không còn. Đám người vây quanh Tiêu Mặc Linh, kẻ nắm tay người giữ chân. Cô thống khổ thét lên "Không.... đừng chạm vào tôi. Cầu xin các người. Tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Tiếng xé vải vang lên trong đêm tối, Tiêu Mặc Linh bị vô số người đàn ông chạm vào người, cô hoảng sợ tột cùng. Không thể thoát khỏi bọn người kia. Đột nhiên, Điềm Thẩm Lang cất tiếng "Dừng lại..."
Chỉ hai từ ngắn gọn, Tiêu Mặc Linh tức khắc được thả. Cô vội nhặt áo lên che kín cơ thể. Hắn chậm rãi bước đến gần, bàn chân đạp vào lá khô, tạo ra thanh âm ghê rợn nguy hiểm."Lần này coi như cô may mắn, Hải Đường đã xin tha cho cô, từ giờ, hãy biến khỏi Thượng Hải đi."
Sau đó quay lưng rời đi, lúc nãy Tiệp Tích Ngôn gọi điện đến nói tha cho cô, hơn nữa còn phải lập tức gửi đơn kiện ra tòa. Bây giờ, hắn cũng không hứng thú đối phó với Tiêu Mặc Linh.
Tiêu Mặc Linh với tay cầm lấy chiếc áo của một người đàn ông bỏ quên, run rẩy khoác vào, lúc này cô không còn lựa chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-hoa-le/2100920/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.