Chương trước
Chương sau
Khu nhà của vợ chồng Tiệp Tích Ngôn đã xây xong, đồ đã cũng chuyển sang. Điềm Thẩm Lang được mời đến ăn cơm. Hắn ngồi trên bàn ăn, vì có vợ chồng Tiệp Minh nên không mở miệng nói bậy, cứ cắm cúi ăn. Đến khi chỉ còn mình hắn với Tiệp Tích Ngôn mới bắt đầu nói "Tiệp tổng, cậu định giao công ty cho tôi à?"

Tiệp Tích Ngôn cầm ly rượu vang, mày đẹp khẽ nhíu lại "Tôi bận thì cậu phụ trách, nếu không thân phận trợ lý giao cho cậu làm gì?"

"Này này, tôi là trợ lý chứ không phải người hầu của cậu. Tôi phải có thời gian riêng tư chứ." Tại vì anh mà thời gian nhàn rỗi của hắn bị eo hẹp. Muốn tìm mỹ nhân cũng phải sắp lịch.

Tiệp Tích Ngôn khinh bỉ cất tiếng "Thời gian rãnh để cậu đi trêu hoa ghẹo bướm?"

Không những không mất mặt, Điềm Thẩm Lang còn cười vui vẻ "Chỉ cậu hiểu tôi."

Anh "hừ" xem thường. Tưởng rằng anh không ở công ty sẽ không biết gì sao? Điềm Thẩm Lang chợt nói "Cậu thật sự muốn gửi đơn ra tòa?"

Khuôn mặt tuấn mỹ vốn không chút biểu cảm càng thêm sắc lạnh, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn xuyên thấu ly rượu màu đỏ, điềm nhiên cất tiếng "Phải. Tốt nhất là cho ông ta ngồi tù mấy chục năm."

Việc làm phi pháp của Tiêu Hoằng đã bị anh phát hiện. Bây giờ, lão cáo già đó chỉ chờ ăn cơm tù nữa là xong...

Buổi tối, Tiệp Tích Ngôn ôm Lâm Hải Đường ngồi trên giường, cánh tay chắc khỏe nghịch mấy lọn tóc mượt. Khóe miệng lâu lâu nhếch lên. Lâm Hải Đường im lặng chạm tay vào quyển sách, tận hưởng cảm giác êm đẹp này. Tiệp Tích Ngôn khẽ cười "Bà xã...việc hiến giác mạc đã có thông tin rồi."

Lâm Hải Đường ngạc nhiên, vội hỏi "Thật sao?"

"Ừ...đợi đến lúc đó. Em có thể nhìn thấy rồi."

Cô mỉm cười, dựa đầu vào lồng ngực ấm áp, anh siết chặt lấy cô. Tiệp Tích Ngôn nắn nắn bàn tay nhỏ, cưng chiều hỏi "Cơ thể em sao rồi?"

Lâm Hải Đường mỉm cười "Đỡ hơn rồi."

"Anh thì dạo này rất mệt."

"Sao?!" Nghe vậy, Lâm Hải Đường vô cùng lo lắng, từ trong lòng anh ngồi bật dậy. Tiệp Tích Ngôn nói như thở dài "Vậy nên.... em phải giúp anh thư giãn." Dứt lời, Tiệp Tích Ngôn lập tức đè cô xuống giường.

Cô trợn tròn mắt kinh ngạc, Tiệp Tích Ngôn cười khe khẽ, áp vào môi cô, say sưa nồng nàn, triền miên. Lâm Hải Đường không cách nào cự tuyệt, đáng thương bị anh giày vò....

***

Chu Nam vừa thông báo việc phẫu thuật có thể tiến hành, kéo dài hơn 3 tiếng. Ai cũng trông chờ trong mệt mỏi, lo lắng. Ngay cả thầy của Chu Nam người từng chữa trị cho Lâm Hải Đường cũng có mặt, đây là ca phẫu thuật rất khó khăn vì mắt của cô bị tổn thương một phần. Chu Nam tuy căng thẳng những vẫn cố giữ bình tĩnh, anh phải để cuộc phẫu thuật thành công, không được để mọi người thất vọng...

Cuối cùng, đèn phòng cấp cứu cũng tắt, người của Tiệp gia vội đi đến bên cánh cửa, hi vọng nhìn Chu Nam. Anh thở ra một hơi, tươi cười cất tiếng "Thành công rồi. Bây giờ chỉ cần chờ cô ấy tỉnh lại."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt ngập tràn vui mừng, mau chóng đi đến phòng hồi sức. Tiệp Tích Ngôn nhìn cô nằm trên giường, tay vuốt vầng trán mịn, tâm tư nhẹ hẳn.

Khi Lâm Hải Đường tỉnh dậy đã là chạng vạng, mọi người hồi hộp nhìn Chu Nam tháo băng mắt cho cô, anh điềm đạm cất tiếng "Cô Lâm, mở mắt ra đi."

Lâm Hải Đường vẫn nhắm nghiền hai mắt, cô sợ đến nỗi không dám mở mắt ra. Tiệp Tích Ngôn thấy vậy liền cất tiếng "Không sao đâu, em mở mắt đi."

Cô mím môi, đôi mắt trong xanh dần mở to, hi vọng trước mắt là ánh sáng, là khuôn mặt của Tiệp Tích Ngôn. Cả mọi người cũng vậy. Chỉ cần cô mở mắt ra sẽ là không gian đầy màu sắc, không còn là bóng tối. Tiệp Tích Ngôn tim đập thình thịch, tâm tư đầy lo lắng. Sau này, anh có thể dẫn cô đi khắp nơi, ngắm nhìn thế giới xinh đẹp, mãi mãi không rời, chỉ cần cô thích, bất cứ nơi nào anh cũng đưa đi.

Lâm Hải Đường nhíu mày, vươn tay trước mặt, đầu tiên là bóng mờ mờ, rồi đó hiện rõ sau lớp màn hư ảo, cô.... cuối cùng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt anh. Nước mắt trong suốt lăn dài, khóe môi xinh đẹp giương lên "Tích Ngôn..."

Tiệp Tích Ngôn ngây ngốc một lúc, vòng tay ôm chầm lấy cô, vui mừng cất tiếng "Hải Đường, em giỏi lắm..."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ca phẫu thuật đã thành công. Quả thật là kỳ tích ! Chu Nam khám kỹ lại lần nữa, sau đó chắc chắn "Cô có thể nhìn lại nhưng trong thời gian này đừng để mắt hoạt động quá sức."

Lâm Hải Đường gật đầu cảm ơn, Tiệp phu nhân rơi nước mắt, xoa xoa mái tóc mượt "Cuối cùng mọi chuyện cũng đã ổn... Đường Nhi.." Một khoảng thời gian dài sống trong bóng tối cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy ánh sáng...

Tiệp Minh cũng cất tiếng "Tích Ngôn, con tạm thời cứ nghỉ vài ngày ở bên Hải Đường."

"Không cần phải như vậy. Con đã không sao rồi." Lâm Hải Đường xua tay, bây giờ cô có thể tự mình chăm sóc bản thân.

"Không sao đâu." Tiệp Tích Ngôn mỉm cười.

Lâm Hải Đường trở về nhà, đối với cô ngôi nhà này rất quen thuộc, chỉ là sau thời gian lâu như thế mới thấy có chút nuối tiếc. So với màu đen, ánh sáng vẫn tốt hơn. Cô vui mừng đến nỗi đứng thẫn thờ rất lâu. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh đầu xuân. Lâm Hải Đường bước ra ngoài sân, ngước mặt lên cao, đôi mắt xanh xinh đẹp híp lại. Cảm giác như được sống lại lần nữa. Ông trời quả thật không dồn ép ai đến bước đường cùng..

"Vợ... em không thấy lạnh sao?" Một vòng tay kiên định ôm lấy cô.

Lâm Hải Đường híp mắt cười "Không. Anh xem, em đã có thể nhìn thấy rồi." Cô vươn bàn tay nhỏ ra trước mặt.

Tiệp Tích Ngôn "ừ" nhẹ, đặt cằm lên vai cô. Lúc nghe Chu Nam thông báo, anh mừng muốn nhảy cẫng lên, không biết phải diễn tả bằng từ ngữ gì. Cô sẽ không còn vì thế mà tự ti, mặc cảm. Có thể thẳng thắn đối diện với anh, không lo ưu phiền muộn thêm bất cứ chuyện gì. Tiệp Tích Ngôn cảm thấy trong lòng giống như ăn được kẹo đường, vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

****

Dù đã trở lại bình thường, nhưng thói quen gắp thức ăn của Tiệp Tích Ngôn vẫn còn. Anh ăn một miếng liền gắp cô một món, đợi cô ăn hết rồi lại gắp tiếp. Lâm Hải Đường bật cười "Anh đừng gắp cho em nữa. Mau ăn đi."

Tiệp Tích Ngôn sắc mặt trở nên lạnh tanh, đủ biết anh không vui. Tiệp Tích Ngôn bất mãn cất tiếng "Tại sao?"

"Em có thể tự gắp."

"Tức là không cần anh chăm sóc?"

"Em không có ý đó." Lâm Hải Đường vội xua tay lắc đầu. Sao anh nghĩ phức tạp vậy? Cô chỉ là có ý tốt muốn anh chuyên tâm ăn cơm không cần phải lo cho cô. Vậy mà vào đầu anh liền trở thành ý xấu. Chắc không phải Tiệp tổng giận rồi chứ?

Tiệp Tích Ngôn "ừm" nhẹ một tiếng, tay tiếp tục gắp thức ăn đưa vào chén cô, cất tiếng "Vậy ăn tiếp đi."

Thật không còn gì để nói.... Vậy thì cô đành nghe theo. Ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.

Trước mặt hai vị vợ chồng trung niên kia cảm thấy thật nổi da gà. Bọn họ cứ như người vô hình trong mắt Tiệp Tích Ngôn. Rõ ràng là muốn ăn mừng việc Lâm Hải Đường bình phục nên cả nhà bọn họ cùng ăn cơm vậy mà thành ra như vậy.

Điềm Thẩm Lang ngồi chống cằm xem tiết mục "ân ân ái ái" của cặp vợ chồng son, thầm kín thở dài. Tiệp Tích Ngôn đang chứng tỏ điều gì?

Tiệp Minh đột nhiên cất tiếng "Phải rồi, Hải Đường đã nhìn thấy, cũng gần Tết. Cả nhà chúng ta cùng đi giã ngoại ngắm cảnh. Thẩm Lang, con cùng đi nhé."

Điềm Thẩm Lang hớn hở cười tươi "Bác Tiệp, ý kiến không tồi." Tất nhiên hắn sẽ nhận lời. Được dịp nghỉ ngơi, dại gì mà từ chối.

Lâm Hải Đường và Tiệp Tích Ngôn đều không có ý kiến...

***

Tiêu Mặc Linh nằm trên giường, mái tóc màu nâu xõa dài trên giường. Cô phải làm sao đây? Nghĩ cách gì để vẹn toàn đôi đường? Nếu Tiệp Tích Ngôn thật sự gửi đơn kiện ra tòa, gia đình cô nhất định sẽ gặp nạn. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà. Việc cha muốn cô làm, nhất định phải hoàn thành....

.....

Vài ngày sau đột nhiên nhận được cuộc gọi của Tiêu Hoằng, khóe miệng giương lên đầy hứng thú. Lão già đó, cuối cùng cũng gọi cho anh. Đến nhà hàng đã hẹn trước, tại phòng đặt riêng. Tiêu Hoằng đã ngồi chờ từ lâu, nhìn thấy anh xuất hiện liền niềm nở đón chào "Tiệp tổng, xin chào."

Tiệp Tích Ngôn lịch sự bắt tay "Chào ông." Vừa ngồi xuống ghế, không rườm rà, anh vào thẳng vấn đề "Tôi không thích đi đường vòng."

Nghe vậy, Tiêu Hoằng đổ môi hôi lạnh, nhưng trong lòng cũng rất tức. Ông như thế lại bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch nắm cáng. Còn ra cái thể thống gì nữa? Nhịn nhục hạ mình đi năn nỉ anh, đã khiến ông mất hết thể diện. Bây giờ Tiệp Tích Ngôn lại giở giọng điệu này... Tiêu Hoằng thở ra một hơi, lấy lại điệu bộ nịnh nọt "Tiệp tổng, về chuyện đó, cậu đại lượng đừng truy cứu có được không?"

Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, một nụ cười đầy chế nhạo, cặp mắt đen láy đăm đăm nhìn ông như dò xét "Tiêu tổng, nếu ông bị người khác đâm sau lưng thì có thể đại lượng được không?"

"Cậu là quân tử không chấp tiểu nhân được không?"

Tiệp Tích Ngôn thu tầm mắt về xấp văn kiện trên bàn "Tôi không phải quân tử."

Chính là lúc Tiệp Tích Ngôn định bỏ về, Tiêu Hoằng liền ngăn cản, đưa ly rượu vang cho anh "Tôi kính cậu một ly chuộc lỗi."

"Ông là tiền bối, tôi là hậu bối. Sao dám nhận."

Tiêu Hoằng cố sức níu cánh tay anh "Tiệp tổng..."

Tiệp Tích Ngôn hất tay, để lại văn kiện rồi đưa tay mở cửa. Cửa gỗ vừa mở, một màn bột trắng xuất hiện. Anh nhanh tay bịt mũi, nhưng tầm mắt đột nhiên mờ dần, lão già khốn khiếp, dám giăng bẫy anh? Tiếp theo là hai người đàn ông mặc đồ đen đỡ lấy cơ thể Tiệp Tích Ngôn. Tiêu Hoằng hất mặt ám chỉ.

Hừ... rốt cuộc mày cũng vẫn là thằng nhãi ranh. Ông nhếch miệng khinh biệt, nhìn ly rượu trên tay, ngón tay từ từ thả lỏng. Ly rượu thủy tinh nhanh chóng vỡ thành từng mảnh...

___________

Tiêu Mặc Linh nhìn nam nhân nằm trên giường, tay nắm chặt vạt áo. Trong tâm vô cùng rối bời. Bố đã dặn chỉ cần chụp vài tấm hình hai người thân mật rồi làm "chuyện đó" để cô có thể trở thành Tiệp thiếu phu nhân, như vậy ông sẽ không còn lo việc anh uy hiếp gửi đơn ra tòa. Vợ chồng Tiệp Minh sẽ vì cô và anh xảy ra chuyện này mà làm lễ cưới, vì bọn họ sẽ vì danh dự của cô mà đồng ý. Nhưng, anh không yêu cô. Cưới rồi chẳng phải người chịu khổ là cô? Tiêu Mặc Linh đăm đăm nhìn anh không chớp mắt.

Cô không muốn giống như Lâm Hải Đường ngày trước bị anh ghét bỏ, khinh khi... Dù bây giờ anh không muốn dính dáng đến cô nhưng vẫn chưa một lần ra tay khi cô gây khó khăn cho Lâm Hải Đường. Tiêu Mặc Linh đứng giữa bố và Tiệp Tích Ngôn. Người thân và người cô yêu, cô phải làm sao?? Nghe nói Lâm Hải Đường đã sáng mắt, như vậy, tình yêu anh dành cho cô càng thêm sâu đậm?!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Mặc Linh vẫn muốn cứu bố mình. Bàn tay nhẹ nhàng cởi từng cúc áo sơ mi xanh, cởi một cúc, tim cô đập mạnh một nhịp, sau đó vội dừng động tác lại, nhảy xuống giường. Đột nhiên điện thoại vang lên, khiến Tiêu Mặc Linh giật bắn người, là số của Tiêu Hoằng?!

Tiêu Mặc Linh áp điện thoại vào tai "Bố...."

"Linh Nhi... không được chậm trễ, con phải mau lên. Không phải trước giờ con luôn muốn có được Tiệp Tích Ngôn?! Đừng chần chừ nữa. Nếu không, cả bố và con đều chết đấy. Linh Nhi... đừng khiến bố thất vọng."

Tiêu Mặc Linh quan sát ngoài cửa sổ, quả nhiên ở dãy nhà đối diện có một người đang cầm ống nhòm quan sát. Tiêu Mặc Linh cắn môi, phải... chỉ cần trở thành Tiệp thiếu phu nhân, cô sẽ có tất cả. Sống bên nhau lâu ngày, Tiệp Tích Ngôn nhất định sẽ nảy sinh tình cảm với cô. Hơn nữa, không phải bọn họ ngày trước rất gắn bó sao? Còn Lâm Hải Đường.... sớm muộn gì anh cũng từ bỏ, biết đâu chừng, cô ta chỉ là thú vui, giống như cô trước kia.

Tiêu Mặc Linh đáp "Con biết rồi." sau đó cúp máy, kéo rèm cửa lại, xoay lưng cởi bỏ lớp áo trên người...

Tình yêu khiến con người thật dễ dàng bị mù quáng mà điên cuồng theo đuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.