Khu nhà của vợ chồng Tiệp Tích Ngôn đã xây xong, đồ đã cũng chuyển sang. Điềm Thẩm Lang được mời đến ăn cơm. Hắn ngồi trên bàn ăn, vì có vợ chồng Tiệp Minh nên không mở miệng nói bậy, cứ cắm cúi ăn. Đến khi chỉ còn mình hắn với Tiệp Tích Ngôn mới bắt đầu nói "Tiệp tổng, cậu định giao công ty cho tôi à?"
Tiệp Tích Ngôn cầm ly rượu vang, mày đẹp khẽ nhíu lại "Tôi bận thì cậu phụ trách, nếu không thân phận trợ lý giao cho cậu làm gì?"
"Này này, tôi là trợ lý chứ không phải người hầu của cậu. Tôi phải có thời gian riêng tư chứ." Tại vì anh mà thời gian nhàn rỗi của hắn bị eo hẹp. Muốn tìm mỹ nhân cũng phải sắp lịch.
Tiệp Tích Ngôn khinh bỉ cất tiếng "Thời gian rãnh để cậu đi trêu hoa ghẹo bướm?"
Không những không mất mặt, Điềm Thẩm Lang còn cười vui vẻ "Chỉ cậu hiểu tôi."
Anh "hừ" xem thường. Tưởng rằng anh không ở công ty sẽ không biết gì sao? Điềm Thẩm Lang chợt nói "Cậu thật sự muốn gửi đơn ra tòa?"
Khuôn mặt tuấn mỹ vốn không chút biểu cảm càng thêm sắc lạnh, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn xuyên thấu ly rượu màu đỏ, điềm nhiên cất tiếng "Phải. Tốt nhất là cho ông ta ngồi tù mấy chục năm."
Việc làm phi pháp của Tiêu Hoằng đã bị anh phát hiện. Bây giờ, lão cáo già đó chỉ chờ ăn cơm tù nữa là xong...
Buổi tối, Tiệp Tích Ngôn ôm Lâm Hải Đường ngồi trên giường, cánh tay chắc khỏe nghịch mấy lọn tóc mượt. Khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-hoa-le/2100917/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.