"Cái gì? Chẳng phải lúc đầu đã đồng ý rồi sao?" Tiêu Mặc Linh mặt mày nhăn nhó, vô cùng tức giận. Bọn nhà báo thối tha này lúc đầu đã nhận số tiền của cô đồng ý sẽ đăng những tấm hình kia, bây giờ lại trở mặt?
Một trong số phóng viên cất tiếng "Xin lỗi, chúng tôi không thể giúp cô." Hắn đặt lên bàn một phong bì màu trắng. Sau đó bọn họ nhanh chóng bỏ về. Có cho vàng bọn họ cũng không dám viết bài về Tiệp Tích Ngôn, hôm qua Điềm Thẩm Lang đã đến gặp. Điềm Thẩm Lang là ai? Ai ai cũng biết rõ, hắn là kẻ đắc lực bên Tiệp tổng, thủ đoạn có thừa, đắc tội với hắn coi như xong. Không ngờ Điềm Thẩm Lang đã cho người theo dõi và nắm trong tay một số bằng chứng phạm pháp của họ, dù là đánh bài nhỏ, ăn cắp ý tưởng,...dù nhỏ hay lớn đều có thể hủy hoại công danh của bọn họ.
Tiêu Mặc Linh hất hết đống đồ trên bàn, hét ầm lên. Rõ ràng còn đang rất tốt, từ đâu chui ra tên Điềm Thẩm Lang kia phá hỏng chuyện của cô. Tiêu Mặc Linh cắn chặt môi dưới, tất cả đều tại Lâm Hải Đường, cô ta tại sao lại đổi tính, lúc trước khiến người ghét bỏ bây giờ ngược lại rất tốt, hừ...bị mù rồi còn có thể quyến rũ người đàn ông của cô?? Tiêu Mặc Linh cầm lấy túi xách bỏ đi ra cửa, người vừa bước ra liền khựng lại, trước mặt cô một bóng dáng cao lớn, khuôn mặt không góc chết đeo chiếc kính râm đắt tiền, áo sơmi không cài hai nút trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-hoa-le/2100913/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.