Đôi mắt nheo lại, giật khẽ vài cái sau đó từ từ mở ra, sau lớp sương mỏng là trần nhà màu trắng. Cô gái trên giường bệnh, mắt đảo một lượt, bất chợt phát ra hai giọng nói "Đường nhi, Đường nhi, con tỉnh rồi sao, có nhận ra ta không?"
"Bà bình tĩnh lại, Hải Đường nó vừa mới tỉnh, đừng làm ồn." Giọng nói thứ hai trầm hơn xen chút khàn khàn.
Lâm Hải Đường nhìn rõ hai người trước mặt, là hai vợ chồng Tiệp gia. Cô tự hỏi sao mình lại ở đây? Tiệp Minh chạy ra ngoài gọi bác sĩ, còn bà thì đỡ cô ngồi dậy, bà đau xót nhìn cô khóe mắt ửng đỏ "Thế nào? Nói ta nghe, con thấy thế nào rồi?"
Lâm Hải Đường cất tiếng "Con.... sao lại ở đây?"
Cô nhớ là cô muốn anh đưa về nhà, anh không đồng ý nên đã chạy theo, đúng lúc xe tải từ trong con hẻm gần đó chạy ra đâm vào cô. Lâm Hải Đường nhíu mày suy nghĩ, nhưng không phải cô đã chết rồi sao, còn lơ lững giữa không trung ba ngày.
Tiệp phu nhân lau nước mắt, nắm lấy tay cô, giọng có vài phần oán trách "Con bé này, có biết, xém chút nữa là xảy ra chuyện? Nếu con có chuyện gì thì sao ta ăn nói với bố mẹ con ở suối vàng đây?"
"Mẹ, Hải Đường vừa tỉnh lại, nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi." Lâm Hải Đường kinh ngạc quay về phía người vừa lên tiếng. Cô ngẩn người khi thấy anh ngồi cạnh giường, vẫn dáng vẻ phong độ, cao lớn, lịch lãm, chỉ là anh trẻ hơn so với mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-hoa-le/2100903/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.