*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa tháng sau khi trở về từ Túc Châu, Nhiếp Duy Sơn đi theo Đinh Hán Bạch tham gia nhiều buổi tụ tập khác nhau, trong lúc đó đã gặp được rất nhiều nhà sưu tầm đồ cổ, cũng dần dần bán ra không ít đồ.
Những thứ như đồ cổ này, càng để lâu thì càng có giá trị, vậy nên nếu như không cần tiền gấp thì mọi người đều sẽ không sang tay hoặc trao đổi đồ.
Đinh Hán Bạch là một ngoại lệ, trên đường về nhà sau bữa tiệc, ông nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe rồi nói: “Ta buôn những thứ này đơn thuần là vì có hứng thú, ban đầu thì cảm thấy mấy món đồ thật đẹp, nhưng sau đó lại phát hiện dường như quá trình tìm kiếm còn thú vị hơn.”
Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Có món đồ nào trong kho mà người không nỡ bán không ạ?”
“Không nỡ bán? Không có, tất cả đều không tiếc.” Đinh Hán Bạch trả lời thẳng thắn, “Những thứ này càng giữ càng đáng giá, nhưng ta để lại cho ai đây? Ta cũng chẳng có con cái, vậy nên cứ đổi thành tiền để tiêu là thích hợp nhất. Có một số món có thể tăng giá không ít sau hai năm, nhưng cũng không thể chờ đợi quá lâu, nhỡ đâu có tiền nhưng mạng chẳng còn thì đúng là xui xẻo.”
“Người mới có năm mươi, còn đến mấy chục năm nữa mà.” Nhiếp Duy Sơn không ngờ là Đinh Hán Bạch cũng rất tiếc mạng.
Đinh Hán Bạch liếc xéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-dua-tre-vo-tu/1285435/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.