*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
May mắn là ở nhà không có ai nên mọi việc đều thuận tiện, Nhiếp Duy Sơn ôm Doãn Thiên Dương lùi về sau đi vào trong nhà, rồi đá một chân khép cửa lại. Trên bàn ăn món sườn hấp cơm còn đang tỏa mùi thơm và hơi nóng nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của hai người kia. 
Doãn Thiên Dương bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm chói mắt thì rốt cuộc cũng cảm thấy xấu hổ vì đang giữa ban ngày ban mặt, cậu từ từ rời khỏi cái ôm của Nhiếp Duy Sơn, chậm rãi giải thích: “Vừa rồi chỉ là tớ nghĩ linh tinh, nghĩ một lúc thì không kiềm được mà phấn khích thôi.” 
Nhiếp Duy Sơn ngồi xuống sô pha rồi đưa chân kéo chiếc ghế nhỏ cạnh bàn nước đến trước mặt, đoạn nói: “Ngồi đi.” 
Doãn Thiên Dương kẹt trong khoảng trống giữa bàn nước và ghế sô pha, còn bị Nhiếp Duy Sơn bao quanh từ phía chính diện, cậu chống cùi chỏ xuống đầu gối rồi tì cằm lên bàn tay mà nói: “Tớ đã nghĩ, sau này chúng ta sẽ ở nhà chung cư, đến cuối tuần thì cậu nấu cơm còn tớ rửa xe, trải qua cuộc sống gia đình đơn giản như thế có cảm giác thật tốt.” 
Nhiếp Duy Sơn vươn tay nâng mặt Doãn Thiên Dương lên: “Ừm, sau khi cơm nước xong thì tớ ra trông cửa hàng, muốn cậu đi cùng với tớ nhưng cậu lại lười biếng.” 
“Không phải, tớ không lười.” Doãn Thiên Dương gạt đi, “Vậy rốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-dua-tre-vo-tu/1285407/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.