Từ tháng mười một trở đi thời tiết đã lạnh hẳn, đi xe điện mà không đeo găng tay thì không thể chịu được, tan học xong Nhiếp Duy Sơn vòng sang trường Thể thao đón Doãn Thiên Dương, trên đường đi hắn hỏi: “Sau khi bị thương thì không để lại di chứng gì chứ?” 
“Nói cái gì đấy, vẫn là Thảo thượng phi.” Doãn Thiên Dương bị gió thổi làm cho run rẩy, hai bàn tay đút vào trong túi áo khoác của Nhiếp Duy Sơn, sau đó cậu lấy điện thoại và thẻ cơm ra, “Nghỉ giữa giờ hôm nay lúc cậu ngủ, tớ lấy thẻ cơm của cậu cùng nạp thêm tiền rồi.” 
Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Nạp bao nhiêu?” 
Doãn Thiên Dương dựa vào lưng đối phương nói: “Quên rồi, mà cậu quan tâm bao nhiêu tiền làm gì, có thêm nữa thì cũng chẳng vượt quá được hai trăm, tớ mang theo bốn trăm, cậu hai trăm tớ hai trăm” 
Sau một lát không có tiếng nói chuyện, Nhiếp Duy Sơn vươn tay ra sau vỗ vỗ, đoạn nói: “Đừng ngủ, không lại bị gió thổi cảm lạnh bây giờ.” 
Doãn Thiên Dương không mở mắt, hát cho tới khi về đến nhà, sau khi xuống xe ở đầu ngõ thì tạm biệt với Nhiếp Duy Sơn, bất chợt cậu như nhớ ra gì đó rồi nói: “Bố tớ muốn chúc mừng tuần thực tập đầu tiên của chị tớ, hình như có nói là mua bánh ngọt, cậu cất đồ xong thì sang chúc mừng nhớ.” 
Nhiếp Duy Sơn về nhà cất xe và cặp sách, kết quả vừa bước vào sân đã nghe thấy lời dạy bảo của chú ba, vào nhà xem thì trông thấy Nhiếp Dĩnh Vũ bị phạt đứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-dua-tre-vo-tu/1285399/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.