Từ trước đến giờ có chuyện gì thì Doãn Thiên Dương sẽ nói thẳng thế nhưng lúc này cậu lại không phát ra được tiếng nào, cuối cùng ánh mắt lại rơi lên đống đề thi một lần nữa, cậu nói: “Sao cậu sến sẩm thế, làm cả người tớ ướt sũng mồ hôi lạnh đây này.” 
Nhiếp Duy Sơn cũng tiếp tục làm bài: “Vậy không nói nữa, trước khi làm xong bài thì đừng ai nói chuyện.” 
Trong gian phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có âm thanh hai người lật sách và viết chữ, chẳng biết có làm đúng hay không mà Doãn Thiên Dương viết rất hăng hái, còn Nhiếp Duy Sơn cũng đang tiến hành đâu vào đấy. 
Cả ngày này quả thật rất ngoan ngoãn nghe lời, đến chạng vạng chỉ còn môn văn là chưa làm, Doãn Thiên Dương lấy một quyển sổ tay, vừa lật vừa nói: “Tớ phát hiện ra một bí quyết nhỏ, hàng ngày ghi chép lại một số sự việc và con người điển hình rồi sau này lúc làm văn có thể lấy ra làm ví dụ, rất đơn giản.” 
Nhiếp Duy Sơn giật lấy xem: “Tư Mã Thiên, Sử Thiết Sinh, Franklin, Thiết Ngưng…” 
(*)Tư Mã Thiên (chữ Hán: 司馬遷; 145 TCN – 86 TCN),tên tự là Tử Trường (子長),là tác giả bộ Sử ký; với bộ sử đó ông được tôn là Sử Thiên (史遷),một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc. 
(*)Sử Thiết Sinh (史铁生; 04/01/1951 – 31/12/2010) là tiểu thuyết gia người Trung Quốc, Phó chủ tịch Hiệp hội nhà văn Bắc Kinh, Ủy viên Ủy ban quốc gia của Hội nhà văn Trung Quốc nhiều kỳ liền và là Phó chủ tịch Hiệp hội người khuyết tật Trung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-dua-tre-vo-tu/1285396/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.