Chu Hạo không muốn gặp mẹ, hắn có thể đoán được lý do ba mẹ Tề Nhạc biết được chuyện này không tránh khỏi có liên quan tới mẹ hắn, đối với hành vi tự ý chủ trương đến nhà Tề Nhạc của bà, hắn vô cùng khó chịu. Bản thân vẫn luôn che chở cho Tề Nhạc, không đành lòng để cậu chịu dù chỉ là một chút ủy khuất, hắn vẫn cảm thấy là hắn nên chủ động đi xin ba mẹ cậu, chứ không phải giống như bây giờ.
Chu Hạo tập luyện xong, đeo vợt tennis lên chuẩn bị về nhà thì thấy Lưu Bình đứng ở trước mặt.
Lưu Bình đưa qua một bình nước, cầm lấy khăn giấy định lau mồ hôi cho Chu Hạo: “Có mệt hay không?”
Chu Hạo nghiêng đầu tránh đi, tiếp nhận khăn giấy trong tay Lưu Bình: “Mẹ đến đây làm gì?”
Lưu Bình có chút thất vọng: “Mẹ muốn gặp Tề Nhạc, có chuyện muốn nói với hai đứa.”
Chu Hạo ngẩn ra: “Mẹ đừng đánh chủ ý lên người em ấy, dù mẹ có nói gì, con và em ấy cũng sẽ không tách ra.”
“Không, mẹ không có ý này, chỉ là mẹ muốn với nói chuyện với hai đứa. Có thể là con đã hiểu lầm mẹ, không phải mẹ muốn chia rẽ tụi con, chỉ là hi vọng con có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.”
Chu Hạo nở nụ cười: “Con nghĩ nhiều năm như vậy, đã nghĩ rõ lắm rồi.”
Lưu Bình đi bên cạnh Chu Hạo, nhìn con trai đã cao lớn trưởng thành, cô thở dài. Lúc con trai về lại bên cạnh cô, nó đã là một thiếu niên, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-dua-nho-vo-tu/2898993/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.