Sau khi nghe Tống Giác nói xong, Du Án bị mắc nghẹn trong giây lát, nghẹn nửa ngày mới hỏi: "Ngươi làm ầm ĩ lâu như vậy buộc ta ra tới đây, chính là vì để ta đền sơn động cho ngươi?" 
"Đó là nơi ta tìm ba năm mới tìm được, linh lực của hồ nước lạnh rất hữu ích cho việc tu luyện, sơn động hẻo lánh tiện lợi cho việc che giấu, nhưng ngươi đã phá hỏng toàn bộ." Tống Giác lạnh lùng nhìn nàng. 
Rõ ràng hắn mới là người khởi xướng, nhưng bởi vì lời buộc tội của hắn quá mức đúng lý hợp tình nên Du Án hiếm có lúc xấu hổ: "Chỉ là một cái hang động bị phá hủy, ngươi còn nghĩ về nó." 
"Đúng vậy." 
Du Án cứng người trong giây lát: "Ta sẽ làm cho ngươi một cái khác." Nàng dứt lời cũng không thèm nhìn Tống Giác, lập tức ngự kiếm đi về phía hồ băng. 
Tống Giác yên lặng đi theo phía sau nàng, trước sau giữ một khoảng cách không xa không gần, tựa hồ lần này thật sự chỉ vì để nàng bồi thường. 
Nhưng mà thực tế, hắn ở sau lưng nhìn chằm chằm eo nàng. 
Du Án phát hiện tầm mắt sau lưng, chỉ tưởng hắn đang trong cơn giận dữ, kéo kéo khóe miệng sau đó đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh liền tới sơn động ban đầu. 
Nàng vốn định đem đá vụn bên trong dọn sạch rồi kêu Tống Giác tiếp tục ở đó, kết quả nhìn thấy sơn động đã sụp xuống hoàn toàn, Kim Đan cùng với vẻ mặt vô tội canh giữ bên cạnh đá vụn thì trầm mặc. 
... Không hổ là nàng, tùy tiện đập hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-do-de-tranh-nhau-lam-dao-lu-cua-ta/1217597/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.