Khoe khoang ra oai với Chu Nhân Nhân xong, Du Án không được nước lấn tới nữa, suốt cả quá trình nghị sự sau đó tỏ ra khá thành thật. Nhưng dù vậy, cuối cùng nàng vẫn bị Tông chủ giữ lại. 
Trên chính điện, tất cả mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại hai người là Du Án và Tông chủ. Nhìn gương mặt chồng chất nếp nhăn của người kia, Du Án hơi nghĩ ngợi rồi nói: "Tông chủ, những lời vừa nãy ta nói với Đại tiểu thư chỉ là đùa giỡn thôi, xin tông chủ chớ để trong lòng. Đợi đến lần nghị sự tiếp theo, hãy cứ gọi Đại tiểu thư tới tham dự." 
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý đó nàng vẫn hiểu. Chu Nhân Nhân tham dự nghị sự là chuyện sớm muộn, chỉ bằng chút trò vặt này của nàng thì không thể ngăn cản được. Dẫu sao bây giờ đã hả được cơn giận, cho một bậc thang cũng không sao. 
Du Án cười khanh khách nói xong, chỉ chờ Tông chủ thuận theo bậc thang đó bước xuống. Tông chủ cũng không phụ ý muốn: "Là Nhân Nhân không hiểu chuyện, ngày khác bản tôn sẽ bảo nó đến cửa tạ tội, Du phong chủ cũng chớ để ở trong lòng." 
"Đương nhiên là thế rồi." Du Án cong cong khóe môi. 
Hai người không còn gì để nói nữa, Du Án bèn thi lễ rồi quay người bước ra ngoài. 
Vừa đến cửa đại điện, tông chủ chợt hỏi: "Dạo gần đây tu vi của Du phong chủ có tinh tiến?" 
Hình như đây là lần đầu tiên ông ta quan tâm đến tu vi của nàng. 
Du Án cau mày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-do-de-tranh-nhau-lam-dao-lu-cua-ta/1217582/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.