Editor: Jenny Thảo 
Beta: LinhNhi 
Du Án nhìn thấy hắn cụp mắt xuống, lập tức không dám nói đùa nữa: "Cái gì mà phúc mỏng đoản thọ, toàn là nói hươu nói vượn. Có sư tôn ở đây, A Cẩn nhất định sẽ trở thành người có phúc khí trường thọ nhất trên đời. Không, không muốn đón dâu thì không đón dâu. Sư tôn cũng không muốn A Cẩn đón dâu, sau này bồi ở bên người sư tôn, giúp sư tôn dưỡng lão." 
Tống Cẩn bật cười: "Sư tôn có Kim Đan tu vi, sao có thể già được?" 
Du Án nhìn thấy hắn cười, giọng điệu lúc này mới nhẹ nhàng hơn: "Những Kim Đan khác có thể không già, nhưng Kim Đan này của ta thì chưa chắc. Thôi, không nói chuyện này nữa. Mấy ngày rồi ta không có được một giấc ngủ ngon, ta đi về ngủ một lát. Hôm nay bên ngoài có gió, ngươi cứ ở trong phòng đọc sách, đừng có chạy ra ngoài chơi mấy cái thứ hoa lá đó." 
"Được." 
Du Án lại dặn dò vài câu, chờ Tống Cẩn chắc chắn đồng ý mới ngáp một cái rời đi. 
Hôm nay, nàng vừa phải lừa gạt Tống Giác, lại vừa phải đối phó với Chu Nhân Nhân, sớm đã thấy buồn ngủ rồi. Chờ đến khi trở về sương phòng, ngã đầu một cái liền ngủ say. 
Mà giấc ngủ này cũng không được yên, trong mơ cũng nhớ đến Tâm Đầu Huyết của Tống Giác, thế cho nên lúc tỉnh lại liền cảm thấy đau đầu. 
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, cửa sổ đóng chặt nên căn phòng chìm trong màu đen, tuy phòng tối không tính là gì với Du Án, nhưng nàng vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-do-de-tranh-nhau-lam-dao-lu-cua-ta/1217575/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.